Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016

EXPO MILAN


EXPO MILAN 2015

Trong một chuyến du lịch Âu Châu được sắp xếp trước, tôi đã đến Italy đúng vào lúc Hội chợ Quốc Tế Expo 2015 được tổ chức tại Milan Ý. 
Expo Milan lần này có tất cả 145 quốc gia tham dự. Được khai mạc từ ngày 1 tháng 5 /2015 đến hết ngày 31 tháng 11 /2015. Với Chủ đề " Nuôi sống hành tinh, năng lượng cho cuộc sống ". Và họ dự định đón khoảng 20 triệu du khách từ khắp năm Châu đổ về Milan.

Đây là dịp để các nước giới thiệu hình ảnh quốc gia của mình, cũng như du lịch, ẩm thực ra thế giới. Do đó nên nước nào cũng chăm chút cho ngôi nhà của nước mình. Từ cách trang trí cũng như cách tiếp đãi du khách đến tham quan. Vì đó nên các nước trên Thế giới đều mong muốn cho mọi người thấy nguồn thực phẩm an toàn, giá trị dinh dưỡng cao cũng như mang ra trưng bày một tác phẩm nghệ thuật, một nền văn hoá tinh tuý, một thiết kế độc đáo nhất để giới thiệu cho quốc gia của mình. 

Việt Nam lại mang một hình ảnh không được như mong muốn. Tôi lấy làm tiếc và nghĩ rằng chúng ta có thể làm được hơn như thế rất nhiều. 

Đi một vòng qua ngôi nhà triển lãm của các nước mới thấy được rằng nước nào cũng có cái đáng xem. Tôi nhìn thấy những ngôi nhà với nhiều thiết kế khá to lớn, nỗi bật của các nước như Ý, Mỹ, Nga, Anh, Pháp, Đức, Nhật, Đại Hàn, Thái Lan, Mã Lai... Tôi thật sự choáng ngợp với những trưng bày và công nghệ hiện đại của quốc gia họ. Khi vào xem bên trong lại càng thấy rỏ sự trang trọng trong cách trình bày, văn minh và tinh tế. Điều đó khiến mọi người đều thấy được niềm tự hào quốc gia của họ. 

Tôi rất muốn đến ngôi nhà Việt Nam để xem ra sao. 
Nhìn tổng quan thì thấy cũng dễ thương với những thiết kế tre cũng lạ mắt với du khách, cũng tốn khá nhiều công sức khi mang một số tre lớn như vậy từ Việt Nam sang, nhưng cảm giác không được hài hoà. Phải chi tất cả những thứ đó được sắp xếp chung với ngôi nhà tre hay gỗ, lá...thì sẽ thích hợp hơn là tường đúc và nền gạch. Tôi nghĩ ý tưởng này giống một quán cà phê ở Việt Nam. 

Mấy năm trước khi về VN tôi có vài lần đến quán cà phê " Gió và Nước " ở Bình Dương cũng thiết kế như vậy, nhưng với những ngôi nhà tre lá, trong không gian hương đồng cỏ nội nhìn thấy thích hợp hơn. Và đi đôi với lối kiến trúc đó có lẽ nên thiết kế không gian thôn dã với vài bụi tre tàu, cánh đồng lúa vàng, sông nước Hậu giang... trâu và mục đồng hay Chợ nổi với ghe thuyền trên sông, cầu ao, vó cá thì chắc có ý nghĩa hơn. 

Đến chính diện thì còn chán hơn với các tượng múa rối nước trong hồ với màu sắc loè loẹt, rẻ tiền. Hai cửa bên hông cũng là những tượng tương tự như vậy nhưng to đùng và thô kệch. 
Người ngoại quốc họ sẽ nghĩ chúng ta đang làm gì với những hình thù đó. Chỉ có thể cho con nít nhìn chơi mà thôi. Chứ văn hoá quốc gia gì với những hình tượng rẻ tiền như vậy chứ. Đó chẳng qua chỉ là một tiết mục biểu diễn tầm thường mà thôi. Vã lại đâu có ai mà giãi thích cho họ biết đó là gì mà họ hiểu. Đó không phải là những thiết kế, trang trí sâu sắc của một quốc gia, để cho bao nhiêu người trên thế giới chiêm ngưỡng và suy gẫm. 

Tôi lấy làm tiếc, phải chi chỉ cần để hình các cô gái VN mặc áo dài trắng đội nón lá, bằng thạch cao trắng đơn giản hoặc cô gái mặc áo dài miền trung, áo tứ thân...Hoặc người đàn bà gánh hàng rong...thì sẽ dễ thương biết bao.

Bước vào trong ngôi nhà thì cũng chẳng ai tiếp đãi, chẳng ai giới thiệu gì về nước Việt Nam cả. Tôi nghĩ đó là một thiếu sót rất lớn. Trên lầu chỉ có vài TV nhỏ chiếu những hình ảnh du lịch Việt Nam mà thôi. Cũng có vài gian hàng bán đồ lưu niệm. Gồm có ít hàng gốm sứ thô sơ, tranh sơn mài và vài cái bình sứ...kém mỹ thuật. Còn lại là các thứ đồ chơi rẻ tiền, nón lá, túi xách, quần áo kém chất lượng, hầu hết kiểu dáng xuất xứ từ Trung quốc. Những món hàng đó trưng bày chỉ như một gian hàng lề đường mà thôi, thấy thật xấu hổ. Trong khi các nước khác họ chỉ trưng bày thôi chứ ít khi bán hàng. 

Tôi nghĩ tại sao không khoe những hàng quần áo cao cấp, thanh nhã của VN, hay mặt hàng tranh thêu XQ
Đà Lạt hoặc hàng gốm sứ Minh Long Lái thiêu Bình Dương... Chủ đích không phải để kiếm chút tiền còm, mà là để thiên hạ trên thế giới thưởng lãm nữa chứ. 

Bên trong có một sân khấu nhỏ trình diễn các nhạc cụ dân tộc xem cũng tạm được. Nhưng còn màn Hầu Đồng thì thật sự làm tôi hổ thẹn. Chúng ta cho thế giới thấy gì? Và giãi thích sao với màn biểu diễn này?
Trong khi những nước khác đang phô trương những văn minh, công nghệ hiện đại mà thế giới phải thán phục thì chúng ta lại cho thiên hạ thấy cái cổ lổ, lạc hậu, mê tín dị đoan của nước mình. Thiệt quê hết biết luôn!

Tôi nghĩ các màn hát Chầu Văn biểu diễn trên TV cũng rất hay sao không mang ra mà trình diễn.

Về phần ẩm thực, thông báo có bán phở mà gần cả 2 tháng sau mới có thức ăn và khi có thì rất tệ. 
Điều đó cho thấy Việt Nam không chuẩn bị gì cả. Giống như đến đó rồi mới bắt đầu tìm người cho thầu bán thức ăn vậy.

Nói về ẩm thực, ai cũng nói thức ăn không ngon, giá lại mắc. Chỉ 2 cuốn gõi cuốn mà giá 8 euros, tức gần 10 dollars, trong khi ở Mỹ giá chỉ 3,4 đô thôi. Người Nhật thì lúc nào cũng đãi ngộ cho du khách, còn người VN mình thì thật lạ, hể có dịp thì chặt chém. Trong khi những gian hàng thức ăn các nước khác giá chỉ bằng ở Mỹ. Gian hàng McDonald's giá cũng tương đương như ở Mỹ. Các nước khác họ còn chăm sóc thức ăn rất kỹ như ở nhà hàng Pháp, nước lọc họ bán cũng đặc biệt đem từ Pháp qua. Ở dưới lầu bên ngoài nhà hàng Pháp một ổ bánh mì thịt lớn giá chỉ 5 euros. Họ còn để máy nước lọc cho hàng chục, hàng trăm ngàn người uống nước miễn phí. 

Môi trường sống thì chưa đạt, trong khi ẩm thực cũng là hạng mục chính của chủ đề lần này mà Việt Nam thì không nói gì đến cả. Trình bày thì toàn là hàng hoá rẻ tiền, ngoại lai, thật hổ thẹn. Có một du khách Hà Lan hỏi tôi và tôi đã muốn khóc !

Đó là tất cả những gì tôi nhìn thấy trong ngôi nhà Việt Nam ở Expo 2015 Milan. Tôi thật buồn, tiếc và cứ tự hỏi : Tại sao?

Tôi có cảm giác chương trình và cách trang trí không phải là của cấp quốc gia được chăm chút kỷ lưởng, mà là của một nhóm người dành được quyền đi dự rồi muốn làm sao thì làm cho có lệ thôi. 

Nước VN kỷ sư, tiến sĩ, thạc sĩ đông đến nỗi " thuyền chở không hết ", sao lại không ai làm được một chút nhỏ bé đó cho nước Việt Nam?

Đọc xong bài này Expo tới dám mấy người mời tui làm cố vấn lắm à nha!

Hoàng Kim Mimosa
Jun 2016

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2016

TRƯỜNG XƯA KỶ NIỆM


TRƯỜNG XƯA KỶ NIỆM

Cánh cổng Trường xưa khép lại rồi
Muôn mầu kỷ niệm vẫn trong tôi
Bao lớp người đi giờ xa khuất
Vẫn nhớ Thầy Cô cả một đời...

Thời gian thoăn thoắt trôi, mới đây mà tôi xa ngôi trường đầy kỷ niệm đó đã hơn bốn mươi năm.

Bốn chử Bán Công Lái Thiêu nghe có vẻ rất khép nép, khiêm nhường, vì chúng tôi chỉ có bốn lớp Đệ Thất, Lục, Ngũ, Tứ và chúng tôi học chung trường với các em lớp Tiểu học. Từ cổng nhìn vào là một dãy lớp học trên cao chiếm gần hết bề mặt của sân trường. Tiếp nối bên trái là một dãy lớp được xây cất theo một vòng cung hình chử C. Đó là các lớp dành cho các em Tiểu Học.

Các lớp Trung Học Đệ Nhất cấp của chúng tôi nằm bên phải khuôn viên trường sau Văn phòng Hiệu Trưởng. Ngoài sân trường trước lớp tôi là cây Phượng Vỹ thật to nở hoa đỏ ối mỗi độ Hè về. Giữa sân trường là cột cờ thật cao với lá cờ tổ quốc luôn bay phất phới.

Cái sân cát trắng đó gợi nhắc chúng tôi một hình ảnh khó quên, đẹp lung linh, sắc mầu. Mỗi buổi sáng thứ hai khi trường tổ chức lễ chào cờ, các bạn nam với quần xanh, áo trắng, còn chúng tôi đứng thẳng tắp, hàng hàng với những chiếc áo dài xanh rợp sân trường và cất cao tiếng hát.

Ở Thị trấn Lái Thiêu nhỏ bé ngày đó ngôi trường mang tên Bán Công Lái Thiêu khá là nổi tiếng. Nổi tiếng đó là vì tôi tự ca ngợi ngôi trường của mình. Mà tôi cũng thấy trường tôi có nhiều lý do để nổi tiếng lắm chứ. Lý do thứ nhất để trường tôi nổi tiếng đó là các cô giáo của chúng tôi đều rất xinh đẹp như :

Cô Thanh Tùng dạy Việt văn đẹp rạng ngời, sang cả. Cô hay mặc áo dài hoa và nhìn rất dịu dàng. Tôi cũng đặc biệt được Cô ân cần chăm sóc vì Cô là bạn của anh chị tôi. Thỉnh thoảng lớp tôi cũng hay đi chơi Vườn trái cây và đi dã ngoại với Cô rất là vui và đầy kỷ niệm...

Kế đến là Cô Hồng Cúc dạy Lý Hoá. Cô đẹp thuỳ mị, đoan trang. Cô rất hiền nói chuyện nhỏ nhẹ và cũng rất thân tình. Cô rất ấn tượng với chiếc áo dài tím và mái tóc dài thắt bím thả hai bên. Cô cũng thường nói chuyện ân cần và rất thương chúng tôi.

Cô giáo trẻ nhất là Cô Uyên dạy Công Dân, Cô đẹp trẻ trung lại hát rất hay. Do đó thỉnh thoảng sau giờ dạy là chúng tôi lại yêu cầu Cô hát. Những bài hát của Cô như : Nắng Thuỷ Tinh, Diễm xưa, Mùa Thu Chết... cũng đã theo tôi nhiều năm trong cuộc đời. Ấn tượng nhất với tôi là dáng người nhỏ nhắn của Cô với chiếc áo dài mầu xanh két. Vì hâm mộ Cô nên sau này tôi cũng xin Ba may một chiếc áo dài xinh xắn giống như Cô.

Cô giáo dạy Nữ Công Gia Chánh của chúng tôi là cô Vân Nga. Cô nhỏ người xinh xắn và cô rất hiền. Giờ nữ công là giờ tôi rất thích, vì có lẽ là con nhà nòi nên tôi thêu thùa, may vá rất giỏi. Nên lúc nào giờ nữ công tôi cũng được cô cho điểm cao nhất.

Cô Anh Hoàng dạy Toán tóc ngắn, Cô ốm và cao, Cô hay mặc áo dài màu nhạt. Cô hơi nghiêm một chút nhưng cũng rất dễ thương. Có lần cả lớp chúng tôi hè nhau trốn học để đi chơi và về trể giờ vào lớp. Thế là cô giận quá cho vô sổ điểm từ trên xuống dưới mỗi đứa hai con zero to tướng. Khi Cô về rồi chúng tôi mở sổ điểm ra coi và cười ngất, rồi cùng nhau la lên : không sao, không sao tụi mình bằng nhau hết mà... Vậy là không đứa nào sợ hai con số không mà Cô cho hết.

Có lẻ Trường tôi là nơi hội tụ nhiều cô giáo xinh đẹp như vậy, nên các thầy về dạy ở Trường cũng phong độ ngời ngời không kém gì các cô giáo.

Đầu tiên là thầy Hiệu trưởng Nguyễn Ngọc Hoa dạy Anh Văn, Thầy hay mặc áo hoa như dân Hạ Uy Di, Thầy cũng hay cười và có tài ăn nói. Thầy cho điểm bài làm rất dể dãi nên lúc nào chúng tôi cũng được điểm hai mươi. Lâu  lâu có giờ rảnh rổi Thầy còn dạy chúng tôi cắm hoa.

Kế đến là Thầy Võ trí Khôn dạy Pháp Văn tướng mạo đỉnh đạc, khi nào đi dạy Thầy cũng ăn mặc bảnh bao ra vẻ dân Tây. Thầy nói tiếng Pháp như gió, giọng nói dõng dạc và Thầy cũng là người đầu tiên dạy chúng tôi điệu nhảy ChaChaCha trong màn vũ Saigon. Thầy hay đến tiệm của Ba tôi may quần áo, cũng như hay đến chơi hàn huyên cùng gia đình tôi.

Với thầy tôi có một kỷ niệm thật đau lòng và khó quên. Vào khoảng đầu thập niên 80 tôi và chồng tôi cùng về quê Ngoại thăm ông bà tôi ở Cái Tàu Hạ Sa Đéc. Một buổi sáng chúng tôi đang đi dạo dọc bờ sông thì nghe có tiếng rao vang lồng lộng cả khúc sông : Ai mua bánh tét, bánh ít hôn... Ai mua...

Nghe tiếng rao tôi nhận ra là Thầy ngay... Tôi thật ngạc nhiên và xúc động vì Thầy đang chèo xuồng đi bán bánh dạo ở ven sông. Thế là chúng tôi đứng trên bờ sông kêu lớn lên gọi thầy. Tôi gặp thầy, ôm lấy thầy mà nước mắt cứ rơi. Chúng tôi mời Thầy lên nhà và mua hết bánh của Thầy để Thầy không phải đi bán nữa.

Ngày hôm đó thầy đã ở đó với chúng tôi đến chiều, biết bao điều để nói sau bao năm xa cách. Đến khi ra về, Thầy không chịu nhận tiền chúng tôi cho nên tôi phải lén nhét tiền vào túi áo của Thầy. Sau đó chúng tôi cũng đến nhà Thầy để thăm Cô và các em, gia đình Thầy lúc đó đang sống với nghề chăn nuôi ở đầu Vàm con rạch Bà Nghoe. Gia cảnh Thầy cũng rất khó khăn, Thầy nhờ tôi chăm sóc đứa con gái lớn của Thầy. Tôi nhận lời nhưng mãi sau vẫn không thấy Thầy đưa em lên Lái Thiêu, âu đó cũng là duyên số. Nhiều năm sau nghe tin thầy mất vì bệnh, chúng tôi đã rất buồn...

Nói đến môn Sử Địa là phải nói đến Thầy Lê Trung Hưng. Thầy có đôi mắt sáng và khuôn mặt thật cương nghị. Là một người thầy mà chúng tôi rất mến mộ. Thầy nhớ Sử rất tài và thầy dạy mà cứ như kể chuyện. Thầy giãng hay đến nỗi cứ đến giờ của Thầy là chúng tôi ngồi nghe mê mẫn, hết giờ rồi mà cũng không muốn ra về.

Thầy Nguyễn văn Lặc dạy Việt Văn cũng rất thu hút. Giờ của Thầy là chúng tôi được dịp nghe thầy đọc thơ, Thầy nói thao thao bất tuyệt nhiều chuyện vui và chúng tôi cũng được dịp cười thả giàn... Gia đình Thầy không biết giờ ra sao, nơi bến bờ nào hay vẫn còn lênh đênh trên biển cả.

Thầy Hiệp dạy Toán Đại số, Thầy đàn hát và làm thơ rất hay, chúng tôi vẫn luôn nhớ Thầy với bài hát Mưa Nửa Đêm và cũng được Thầy tặng một bài thơ thật lãng mạn mà tôi còn nhớ mãi đến bây giờ. Những đêm lửa trại với tiếng đàn của Thầy cũng là những ký ức đẹp trong lòng chúng tôi.

Thầy Mười dạy Toán Lý Hoá, tướng mạo điềm đạm. Thầy là người trầm tính nhưng cũng rất vui vẻ, hiền hậu và cũng rất thân tình với học sinh. Chúng tôi cũng có những ngày cắm trại với Thầy ở bải biển Vũng Tàu thật khó quên.

Thầy Quang Tấn Chánh dạy Toán, Thầy hiền thiệt là hiền và ít nói, nên đôi khi các bạn phá phách hoặc nói chuyện trong lớp thầy cũng cười và làm ngơ thôi.

Thầy Vinh dạy Công Dân, cao ráo, bảnh bao và chúng tôi cũng rất là hâm mộ Thầy.

Riêng Thầy Trọng dạy nhạc dáng dấp thư sinh, đặc biệt rất gần gũi và nhiệt tình với học trò. Tôi rất quý mến thầy và có một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời. Đó là năm lớp Đệ Thất lần đầu tiên lên sân khấu hát đơn ca, lúc đó tôi chỉ là một cô bé mới mười tuổi, thầy tập cho tôi hát bài Lối Về Đất Mẹ và thầy sợ tôi run nên thầy vỗ về trấn an tôi và ôm đàn đứng kế bên khi tôi hát. Có lẻ cũng nhờ thầy dìu dắt những bước chân đầu tiên đó mà sau này khi lớn hơn, các bạn làm Bích báo tặng cho tôi biệt danh là " Giọng ca đổ lệ " và tôi cũng thích ca hát cho đến ngày hôm nay. Dạo đó chúng tôi nghe tin Thầy đã ra đi theo tiếng gọi của Tổ Quốc, nhưng không biết giờ đây Thầy đang ở phương nào...

Cuối cùng là người Thầy rất gần gũi, thân tình với chúng tôi đó là Thầy Giám Thị Đào Văn Nghị. Đầu tiên gặp Thầy chúng tôi thấy thầy dữ lắm nên cũng hơi sợ. Có một hôm bạn trai trong lớp tôi phá phách, nghịch ngợm gì đó tôi không nhớ rõ, hình như là dùng nguyên bàn tay vẽ năm con giun lên tường, nên thầy bắt cúi trên bàn và bảo tôi lên Văn phòng lấy roi mây cho Thầy. Tôi trở về lớp với cây roi mây trên tay mà không dám bước vào vì sợ thầy đánh bạn. Tôi cứ đứng ở cửa lớp ngập ngừng với đôi mắt tròn xoe sợ hãi. Rồi thì bổng nhiên Thầy và cả lớp nhìn tôi cười ầm lên... Vậy chắc là Thầy đã hết giận rồi.

Sau này chúng tôi không thấy Thầy nghiêm khắc nữa và Thầy lại là người gần gũi, ân cần với chúng tôi nhiều nhất cho đến tận bây giờ.

Còn một điều sau cùng và cũng rất quan trọng khiến trường tôi nổi tiếng nữa đó là, nhóm chúng tôi năm đứa, học giỏi, tóc dài, rất dễ thương... Chúng tôi được các bạn đặt cho biệt danh là " Ngũ Long Công Chúa " là những hoa khôi của trường học mà tiếng tăm đến các trường bạn ai cũng biết.

Buổi sáng sớm chúng tôi thường hẹn đi học chung, thế là năm cô gái hồn nhiên với năm mái tóc dài đi giăng ngang cả con đường, vậy là...không biết bao nhiêu cây si đã mọc lên dọc theo con đường mà chúng tôi đã từng qua.

Có đôi khi các Thầy trong ban Giám Hiệu cũng nhức đầu vì chúng tôi " bị " các bạn trai trường khác theo đuổi. Nào là gửi thư về trường, nào là bỏ thư dưới học bàn, nào là vô trường học, đưa đón...

Buổi sáng nào vô lớp các bạn cũng lục học bàn của chúng tôi để xem thư tỏ tình của các bạn trai, có hôm tôi còn bị các bạn viết nguyên lá thư của chàng trai tỏ tình đó lên bảng nữa, học trò thật là phá không chịu nỗi, nhưng cũng rất dễ thương và đó là kỷ niệm...

Chúng tôi cũng có các bạn trai trong lớp thầm yêu thương, nhưng rồi dòng đời muôn vạn nẻo. Đó cũng chỉ là những mối tình nhẹ nhàng, thơ mộng như cơn gió thoảng qua của tuổi học trò. Ngoài ra trường tôi còn rất nhiều người đẹp khác nữa, mà khiến các chàng trai phải điêu đứng, tương tư...

Riêng bản thân tôi ngôi trường đó cũng là nơi có một kỷ niệm lớn trong đời. Đó là lần đầu tiên tôi gặp một chàng trai phong độ, hào hùng. Anh về phép ghé thăm người anh là thầy Hiệu Trưởng. Lúc đó các bạn tôi xì xào bàn tán về anh, riêng tôi thì tôi không có một ý nghĩ nào cả, bởi vì tôi không quen biết anh. Thế mà nhiều năm sau đó không biết duyên nợ thế nào mà chúng tôi lại gặp nhau, anh đến nhà đeo đuổi mãi và cuối cùng thì...chúng tôi kết hôn.

Đó, quý vị thấy không? Trường tôi có quá nhiều kỷ niệm, có thật nhiều chuyện đặc biệt như vậy thì làm sao mà không nổi tiếng cho được. Thời buổi đó còn nhiều phong kiến, thế mà chúng tôi vẫn sống ngây thơ, hồn nhiên như những nàng thiếu nữ hiện đại. Chúng tôi đã đi qua cái tuổi thơ dữ dội đó, đã đi qua cái tuổi ngọc nhiều mộng mơ, chúng tôi đã đi qua những con sóng bập bùng của tuổi mới lớn với tình yêu thương đầy bao dung của Thầy Cô.

Bây giờ nhớ về trường xưa, nghĩ đến Thầy Cô mà lòng đầy thương nhớ. Xin đốt một nén hương lòng để tưởng niệm những Thầy Cô đã ra đi. " Những người muôn năm cũ hồn ở đâu bây giờ..."

Lúc nào chúng tôi cũng nhớ ơn Thầy Cô đã ban cho chúng tôi tình yêu thương và kiến thức để bước chân vào đời.

      Ơn Thầy như hạt mưa rơi
Ơn Cô đầy cả giếng khơi cuộc đời
      Dù cho vật đổi sao dời
Ngàn năm vẫn mãi một đời khắc ghi...

Hoàng Kim Mimosa

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2016

NGHỆ THUẬT CẮM HOA


MÙA XUÂN VÀ NGHỆ THUẬT CẮM HOA NHẬT BẢN 


Năm tôi học lớp Đệ Tứ
 trường Bán Công Lái Thiêu thì Thầy Hiệu Trưởng Nguyễn Ngọc Hoa dạy môn Anh Văn. Lớp Anh Văn là sinh ngữ hai nên chúng tôi học khá là nhàn nhã, thấy chúng tôi học giỏi như vậy nên thỉnh thoảng Thầy " khuyến mãi " dạy thêm cho chúng tôi " Nghệ Thuật cắm hoa Nhật Bản ". Lúc đó tôi mới biết thế nào là cành Shin cành Soe và cành Hekae. Bước vào thế giới của bông hoa thì tôi rất là yêu thích vì đó là nghề của con gái mà. Thế là từ đó tôi say mê cắm hoa, rồi thì mua đủ các thứ dụng cụ để tập tành, tìm hiểu và học hỏi thêm về môn học thanh nhã đó. 

Nghệ thuật cắm hoa lkebana có ý nghĩa văn học là " hoa sống "đã có ở Nhật Bản từ 1500 trước. Là nghệ thuật diễn tả tình cảm khi thưởng thức thiên nhiên. Người Nhật có sự phát triển độc đáo trong cách cắm hoa hoặc trồng cây Bonsai. Có thể được lý giải bởi tình yêu của người Nhật đối với thiên nhiên. Mọi người đều yêu thích vẻ đẹp của thiên nhiên, nhưng riêng đối với người Nhật họ thật sự hiểu rõ giá trị tuyệt vời của thiên nhiên, cho nên chúng ta nhìn thấy rõ ràng họ nâng niu và trân quý. Cứ thử nhìn một khu vườn Nhật Bản là chúng ta sẽ thấy ngay điều đó.

Ikebana là phong cách cắm hoa độc đáo của riêng người Nhật, còn được gọi là Kado hay Hoa Đạo . Họ cũng đem vào 
sử dụng trong Trà Đạo với khuynh hướng thật mộc mạc,    thanh cao. Các tác phẩm Ikebana đều được dựa theo một hình tam giác biểu tượng cho Thiên, Địa, Nhân hay Mặt  trăng, Trái đất, Mặt trời. 

Khác với phong cách cắm hoa ở các nước Phương Tây là bình hoa có rất nhiều hoa, mầu sắc rực rở được cắm thành hình chóp, hình cầu... Giữa những cành hoa không có không gian, cũng như không mang một ý nghĩa sâu sắc nào cả.

Thì phong cách cắm hoa của Người Nhật dùng ít hoa, mầu sắc nhẹ nhàng, thanh thoát. Người Nhật thường tạo ra sức sống cho các bông hoa cũng như sự chuyển động hướng về phía mặt trời. Ikebana là nét văn hoá truyền thống tuyệt vời của người Nhật Bản. Đối với người Nhật cắm hoa là một nghệ thuật cũng giống như hội họa hay điêu khắc. Cho nên các bình cắm hoa cũng được họ trưng bày như các bức tranh hay các tác phẩm nghệ thuật khác vậy.

Để cắm được một bình hoa đẹp hay tạo nên một tác phẩm Ikebana đẹp, việc quan trọng đầu tiên bạn phải làm là chọn ra được loại hoa có ý nghĩa và nguyên liệu phù hợp. Trước khi cắm, bạn nên chọn hướng đẹp nhất của bông hoa để cắm. Hãy tưởng tượng như chúng đang mĩm cười với bạn và hướng chúng về phía mặt trời.

Các bạn có thể chọn bình hoa đứng hoặc bình hoa thật thấp với đế đinh hay đất.
Cách dùng hoa hay vật liệu trang trí cũng có ý nghĩa rõ ràng cho từng mùa, đi đôi với cách xếp đặt hay trình bày :
Mùa Xuân : Cách xếp đặt đầy sức sống với các đường cong biểu hiện đầy sinh lực.
Mùa Hạ : Xếp đặt cho tỏa ra và tràn đầy.
Mùa Thu : Xếp đặt sao cho mỏng manh, thưa thớt và nhẹ nhàng.
Mùa Đông : Xếp đặt sao nhìn đượm buồn và lắng nghỉ.

Ngoài ra cách cắm hoa cũng biểu hiện được thời gian, năm tháng mà bạn muốn diễn đạt như :
Quá khứ : Dùng hoa nở hết, trái cây khô hay lá cây khô.
Hiện tại : Dùng hoa đang nở hay lá cây xanh tươi.
Tương lai : Dùng nụ hoa hay nụ lá để hứa hẹn cho sự tăng trưởng sắp tới.

Người Nhật Bản cắm hoa theo cách tổng quát như sau : hoa hay cành lá gồm ba nhóm được xếp đặt theo hình tam giác. Có ý nghĩa là Thiên, Địa, Nhân ( Trời, Đất, Người ). Chính trong cấu trúc này mà cách cắm hoa được hình thành.

Nhóm chính ở giữa thẳng đứng, được tượng trưng cho Trời ( Shin hay Ten ). Đây là đường trung tâm của bình hoa, các bạn nên chọn cành hoa nào mạnh mẻ và cao nhất. Chiều cao của cành này bằng ba lần chiều cao của bình hoa.( Điều này áp dụng tuỳ theo bình hoa ).
Tiếp theo là cành thứ tượng trưng cho Người ( Soe hay Jin ), chiều cao của cành thứ bằng 2/3 chiều cao của cành chính. Các bạn xếp đặt thế nào để diễn tả đường hướng phát triển được bung ra từ đường trung tâm và có phần hơi nghiêng về cành chính.
Cuối cùng là cành thấp nhất, chiều cao bằng 1/3 cành chủ, tượng trưng cho Đất ( Hikae hay Chi ) được cắm xoay về phía trước hay đối nghịch với hai cành kia.
Tất cả ba phần phải cho thấy là xuất phát từ một nguồn cội. Sau đó các hoa lá khác được thêm vào mỗi phần, nhưng cách bố cục khéo léo của ba phần chính vẫn được coi là quan trọng nhất.

Có rất nhiều trường phái trong phong cách cắm hoa Ikebana, trường phái Rikka tạo nên cách cắm hoa thật công phu, họ muốn tìm cách phản ảnh sự hùng vĩ của thiên nhiên. Cho nên họ dùng bình to và luôn có 7 cành thể hiện Sông, Suối, Núi, Hồ, Thung lũng...và như vậy thì cách thể hiện sẽ phức tạp hơn.

Thế nên trong bài này tôi chỉ muốn nói đến Shoka là phong cách cắm hoa thông dụng và phổ biến nhất trong Ikebana, được đơn giản hoá từ phong cách cắm hoa theo kiểu thẳng đứng, để dể phù hợp với tất cả mọi người.

Mong rằng các bạn sẽ dể dàng cắm được một bình hoa thật đẹp theo phong cách Nhật Bản để đón chào năm mới.

                                                                                                                                                        Hoàng Kim Mimosa

BÌNH DƯƠNG...

BÌNH DƯƠNG QUÊ HƯƠNG TÔI

Em là người đẹp đất Bình Dương
Má hồng môi thắm thật dễ thương
Ai có qua đây xin dừng bước
Lưu lại trong tim một bóng hình...

Nói đến Bình Dương thì ai cũng nghĩ đến cụm từ " Người đẹp Bình Dương " mặc dù đó chỉ là tên của một bộ phim do nữ tài tử Thẩm Thuý Hằng đóng vào giữa thập niên 50. Lúc bấy giờ Thẩm Thuý Hằng có lẽ là người đẹp danh tiếng nhất Việt Nam thủ vai chánh trong phim và bộ phim này đã đưa nàng lên đài danh vọng. Mặc dù Thẩm Thuý Hằng không đại diện cho con gái Bình Dương, nhưng từ đó các cô gái Bình Dương cũng rất hãnh diện vì vô tình đi đâu cũng được gọi là " Người đẹp Bình Dương ".

Con gái Bình Dương cũng khá đẹp, có thể nhờ đất đai trù phú với nhiều sông rạch và nhiều cây ăn trái. Các cô lại được ăn trái cây tươi quanh năm nên khuôn mặt tươi tắn, làn da mịn màng, thì xinh đẹp âu cũng là lẽ tự nhiên.

Về vị trí địa lý thì Bình Dương nằm về hướng Bắc Saigon, giữa tả ngạn sông Saigon và hữu ngạn sông Đồng Nai. Sông Saigon chảy ngang qua Lái Thiêu đến Bình Dương tạo nên một cảnh trí sông nước và vườn cây trái thật là thơ mộng và đó cũng là nguồn phù sa cung cấp dinh dưỡng cho các vườn cây ăn trái.

Lái Thiêu là một Huyện đẹp và trù phú nhất trong các Huyện của tỉnh Bình Dương. Lái Thiêu cũng nằm sát ranh giới Saigon cho nên người Bình Dương cũng được tiếp thu toàn bộ văn minh của Saigon, tuy nhiên người Bình Dương vẫn giữ được vẻ thật thà, chất phát của dân nhà vườn.

Mỗi năm đến mùa trái cây từ tháng 4 đến tháng 7 là người dân Saigon và khắp nơi đổ về khu du lịch Cầu Ngang ( Lái Thiêu ) để hưởng cái thú thanh nhàn, nằm võng đong đưa, thư giản trong vườn trái cây và ăn trái chín từ trên cành hái xuống. Đó cũng là nơi chốn hẹn hò lý tưởng của tất cả nam thanh nữ tú Saigon và các vùng phụ cận. Lái thiêu nổi tiếng có nhiều trái cây đặc sản rất ngon như Sầu riêng, măng cụt, mít tố nữ, chôm chôm, xoài, dâu, bòn bon...và trái cây luôn có cả bốn mùa.

Kế nữa phải nhắc đến các món ăn đặc biệt mà chỉ Lái Thiêu mới có đó là Nem Lái Thiêu. Ở các vùng khác cũng có nhiều Nem tiếng tăm như Nem Thủ Đức, Nem Ninh Hoà, Nem Lai Vung Đồng Tháp...Nhưng Nem Lái Thiêu cũng có hương vị rất riêng, rất đặc biệt mà không đâu sánh được. Món ăn kế tiếp mà ai cũng biết đó là Bánh bèo bì Mỹ Liên ở Búng, dân sành điệu vào Quán ai cũng thử qua nhiều món như Nem Lái Thiêu, bì cuốn, chả giò, bánh bèo bì, bún thịt nướng... món nào cũng ngon và hấp dẫn hết. Đến Lái thiêu mà chưa thưởng thức các món ăn này thì thật là tiếc. Nói đến thức ăn thì còn có Kẹo Hột Điều, Hủ tíu Cây Dừa và Mì Cây Me Bình Dương cũng là những món ngon đáng kể.

Ngoài ra Tỉnh Bình Dương ngày nay còn có khu du lịch Đại Nam, còn gọi là khu du lịch Ngũ Hành Sơn hay Lạc Cảnh Đại Nam Văn Hiến được xây dựng rất qui mô và nổi tiếng. Đó là một địa điểm du lịch mà khi đến Bình Dương các bạn khó có thể bỏ qua.

Bình Dương cũng được biết đến về ngành Thủ Công Mỹ Nghệ như Sơn Mài Trần Hà và Thành Lễ. Riêng ngành Gốm Sứ thì được tổ chức rất quy củ và lâu đời do người Hoa làm chủ. Đến Lái Thiêu thì các bạn phải đến tham quan Phòng trưng bày Minh Sang của Cơ sở Gốm Mỹ Nghệ Minh Long 2, địa điểm Quốc Lộ 13 gần cầu Ông Bố. Nơi đó các bạn sẽ nhìn thấy những sản phẩm rất tuyệt vời của ngành Gốm Sứ Lái Thiêu, đã vang danh trong cả nước và cũng được xuất cảng ra các nước ngoài. Đó cũng là niềm hãnh diện của người dân Lái Thiêu.

Sau Tết hằng năm đến ngày Rằm tháng Giêng thì các Bang Hội người Hoa lại tổ chức Lễ Hội Cộ Bà rất lớn tại 2 địa điểm Chùa Bà Bình Dương và Chùa Bà Lái Thiêu. Mọi người từ khắp nơi ào ạt đổ về viếng cảnh Chùa cũng như tham dự Lễ Hội từ những ngày trước, cho nên quang cảnh thật vui vẻ và náo nhiệt.

Tỉnh Bình Dương có 4 nguồn lợi kinh tế chính đó là Đồn Điền Cao Su, Lò Gốm, Sơn Mài và Vườn cây ăn trái. Hiện nay Lái Thiêu cũng là nơi quy tụ tất cả các doanh nghiệp lớn của nước ngoài, đó là Khu Công nghiệp Việt Nam - Singapore. Điều đó đã làm cho Lái Thiêu mỗi ngày thêm phồn thịnh. Tất cả những thứ đó đã tạo nên một tỉnh Bình Dương xinh đẹp, phú cường.

Do đó nếu ai chưa đến Bình Dương thì cũng nên đến một lần để tham quan khu du lịch Đại Nam, nét đẹp Văn Hoá Việt. Để tham quan làng Gốm Sứ Mỹ Nghệ Lái Thiêu, để thưởng thức những món ăn đặc sản không đâu có được, để du lịch " miệt vườn " Lái Thiêu và nhất là để đắm mình bên dòng sông hiền hoà thơ mộng với những cây trái trĩu quả cũng như để ngắm nhìn các cô gái duyên dáng có biệt danh Người đẹp Bình Dương.

                                                           Hoàng Kim Mimosa

NỖI BUỒN...

NỖI BUỒN CỦA BẠN

Có người ước làm chim
Bay xa khắp mọi miền
Đến nơi chốn bình yên
Cho quên hết muộn phiền...
Rồi khi đến nơi xa
Chỉ có một mình ta
Vắng vẻ im lìm quá
Dài những tháng năm qua...
Đời tưởng thật bình yên
Sao thấy lòng trống vắng
Nhớ nhung đời mưa nắng
Lại muốn chút muộn phiền...
Mong trở về nơi xưa
Tìm lại một chút tình
Chút hạnh phúc mong manh
Dẫu đời có loanh quanh...

Hôm nay bạn của tôi gặp chuyện buồn, nàng bảo rằng :
Con người quá phức tạp !
Nàng ước gì có đôi cánh để có thể bay đến một phương trời nào đó không còn thấy ai !?

Nàng ước gì có đôi cánh để bay thật xa, nơi đó không có loài người xấu xa, đáng ghét này. Nàng muốn trốn tránh nỗi buồn, trốn tránh nỗi phiền toái này.

Nhưng nàng quên rằng nàng sẽ cô độc một khi chung quanh nàng không còn ai...và nỗi cô độc có thể còn đáng sợ hơn nhiều. Lúc đó có thể nàng sẽ mong muốn được chút phiền toái trong cuộc đời.

Thôi thì hãy xem nhẹ nỗi buồn. Hãy làm hoà với đời sống để bao dung với họ. Hãy xem nhẹ những điều đã xảy ra. Chung quanh ta chắc hẳn còn rất nhiều người tốt, nhiều người đáng yêu nữa mà.

Có những người họ biết chung quanh họ có hàng triệu người nhưng chỉ thiếu vắng... một người thôi là họ đã cảm thấy trái đất này như sụp đổ dưới chân họ. Họ than thở, khóc lóc, đau khổ...

Không còn ai đi chung một đời
Không còn ai chia sớt nồng say
Không còn ai nghe lời thở than
Đêm tôi về một bóng đơn côi...

Nhưng nếu họ xem nhẹ đi, thượng đế ban cho thì cũng có thể lấy đi, cầm lấy được, gìn giữ được thì buông bỏ được. Mọi chuyện đều như thế, cái buồn đau của ngày hôm nay sẽ nhẹ hơn trong ngày mai. Thời gian sẽ giúp chúng ta lãng quên...

Hôm nay họ đang đau khổ đến tột cùng bị người yêu phản bội, mất đi người thân, mất đi tài sản...có người nghĩ rằng không vượt qua được nỗi đau đó, bèn nghĩ đến chuyện buông xuôi, nghĩ đến chuyện tự tử... Nhưng ý nghĩ đó nếu chỉ vài giờ sau sẽ không còn. Vài ngày sau, vài tháng sau nỗi đau đó sẽ dần biến mất, chỉ là thời gian.

Người yêu nếu ra đi thì cũng hãy xem như " tái ông mất ngựa ", thà sống thật một lần còn hơn sống giả dối suốt đời. " Vì yêu nên anh hay em cứ đi đi...". Hãy tin rằng ngày mai các bạn sẽ gặp người tốt hơn, yêu thương các bạn chân thật hơn.

Người đi? Ừ nhỉ, người đi thật!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay
Chị thà coi như là hạt bụi
Em thà coi như hơi rượu say...

Hãy xem nhẹ nếu người đã ra đi. Hãy xem như một cơn gió thổi, một áng mây bay...Hãy làm quen với nỗi đau, hãy vui vẻ tiếp nhận nó. Có thể từ đó các bạn sẽ trải nghiệm được nhiều thứ khá lãng mạn như : nỗi đau hạnh phúc, nỗi đau ngọt ngào... hoặc cẩn thận hơn khi gặp người lường gạt, kinh nghiệm hơn với những kẻ phụ tình, không còn " tin một người đến nỗi rơi lệ..."

Có thể nỗi đau đó sẽ cho chúng ta những bài học đích đáng trong trường đời mà chúng ta phải đi qua. Cho nên dù có oán hận gì thì cũng nên cám ơn họ. Cám ơn họ đã cho chúng ta biết lòng người giả trá, bạc đen.

Và nên trả thù họ, quyết chí trả thù... bằng cách sống tốt hơn họ. Sống hạnh phúc hơn.

Lúc đó thì các bạn đã có thể cười sảng khoái rồi, đúng không?

Hoàng Kim Mimosa
        Sept 2016

MÙA NOEL XƯA...


MÙA NOEL XƯA...

Năm nào cũng vậy, cứ đến Giáng Sinh là tôi thấy vui lắm. Tôi thích về Saigon để đi phố, để nhìn cảnh náo nhiệt, rực rỡ của Thương Xá của hàng quán, cũng như những gian hàng bày bán trên vĩa hè. Lòng tôi nôn nao, có nhiều thứ để xem quá. Mà lại cùng nắm tay đi bên cạnh anh chàng của mình nữa thì ôi chao, thật là tuyệt vời.

Các tiệm trang hoàng thật lộng lẩy những cây thông đủ màu sắc. Nhạc Giáng Sinh rộn rã vang vang. Quà, thiệp Giáng Sinh đủ thứ đầy ngập các gian hàng. Chúng tôi cứ thế dung dăng, dung dẻ đi qua bao nhiêu con phố. Cứ nhìn gian hàng nào có nhiều đồ chơi nho nhỏ là tôi lại xà vào cầm thứ này, thứ nọ lên ngắm nghía, thỉnh thoảng tôi hay trẻ con dừng lại thử cái mũ của ông già Noel, anh nghiêng đầu nhìn tôi rồi nói - Dễ thương quá mua đi em, không đợi tôi ưng thuận anh đã móc ví trả tiền. Thế là tôi cứ tung tăng bên anh với chiếc mũ đỏ trên đầu.

Chúng tôi cứ đi và cuốn theo làn người đông như trẩy hội. Trời Noel lành lạnh, anh hay nắm tay tôi và xoa giữa hai bàn tay anh cho ấm, nhìn anh đáng yêu như vậy, lòng tôi bổng bình yên lạ lùng. Khi thì chúng tôi ngồi quán nước vĩa hè để nhìn người qua lại. Thi thoảng lại đi ăn kem Bạch Đằng hay uống càfe ở Brodard để tận hưởng những giây phút êm đềm, ngọt ngào của mùa Giáng Sinh.

Đêm Noel chánh ở Saigon thì lại càng náo nhiệt hơn, chiều tối là chúng tôi lại chạy xe vòng vòng trên các phố, qua nhà Thờ Đức Bà, nơi này là xe đông nghẹt, nên cứ chen nhau mà đi, rồi thì chạy ra Bến Bạch Đằng ngắm sông nước về đêm. Người đâu mà nhiều vậy, xe đâu mà nhiều vậy. Hầu như giới trẻ Saigon ùa nhau ra phố, xe chạy như mắc cửi, đông vui không tả được. Ôi, Saigon yêu thương của tôi.

Có lần tôi theo nhỏ Thanh về ăn Noel trong một Xứ Đạo ở Ngã Ba Ông Tạ. Ở đó chỉ toàn là người Bắc, chắc chỉ có mình tôi là người Nam thôi. Nhưng tôi không cảm thấy lạc lỏng vì được rất nhiều người yêu thương. Đến đó tôi có một cô bạn có cái tên thật là dễ thương là Thụy Xá, tôi nghĩ đó là tên của một địa danh miền Bắc nên thật lạ. Cô bạn này thật hiền và thương tôi lắm, nên đan cho tôi thật nhiều áo len đủ kiểu. Không biết các bạn giờ ở đâu, còn tôi lúc nào tôi cũng nhớ các bạn. Ở đó thường có Thánh Lễ lúc 5 giờ sáng, ngày Noel thì có Lễ chiều, rất đông và vui. Các nàng đi Lễ thì tha hồ mà diện, thật dễ thương làm sao. Lễ xong thì chúng tôi cùng nhau đi Dạ vũ " Bal Fami " ở nhà một người bạn, ở đó toàn bạn trẻ nên chúng tôi vui chơi thật là thoải mái.

Ở quê tôi Lái Thiêu thì đêm Noel chúng tôi cũng có những thú vui tỉnh lặng hơn. Buổi chiều là chúng tôi cũng diện cho đẹp, chở nhau chạy vòng vòng đến nhà bạn, rồi chạy lên ngôi Nhà Thờ thật cổ kính nằm trên ngọn đồi thơ mộng, ngắm hang đá được trang hoàng lung linh trong ngàn vạn ánh đèn. Lòng dâng lên một cảm giác yêu thương khi nhìn Chúa hài đồng nằm trong máng cỏ khó nghèo...

Chúa Thiên Đàng giàu sang đâu thiếu gì, mà đêm nay giáng trần chốn hang hèn náu mình. Ấy cũng vì Người yêu thương quá những ai đơn côi, ai khó nghèo, đành mang kiếp bọt bèo...
Đêm đông lạnh lẻo Chúa sinh ra đời. Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa...
Đó là lời những bài hát đã làm trái tim tôi lay động.

Sau khi đi Lễ đêm thì gia đình chúng tôi tụ hợp lúc 12 giờ đêm để ăn Réveillon. Noel nào cũng vậy anh em chúng tôi đi chơi tứ tán chỉ về nhà lúc giữa đêm để cùng ăn với gia đình thôi. Năm nào Má tôi cũng làm thức ăn sẳn cho các con, nhiều món ăn Tây như Gà quay hay Gà Roti ăn với salade. Ragu hay Cà ri ăn với bánh mì, món tráng miệng thì luôn có Rau câu và Buche de Noel. Ba và các anh thì uống rượu vang đỏ còn chúng tôi thì uống nước ngọt. Anh em chúng tôi thì vừa ăn, vừa ồn ào, hào hứng nói chuyện chí choé. Đêm Noel là một đêm thật đáng nhớ, đáng yêu của gia đình chúng tôi.

Năm nay mùa Noel lại về. Từng cơn gió Đông lành lạnh làm buốt giá tâm hồn. Noel nơi xứ người làm tôi chạnh lòng thương nhớ. Trong lòng tôi đang dâng trào những ký ức của bao mùa Giáng Sinh xưa. Mùa Noel của ngày thơ thật tuyệt vời, thật êm đềm và hạnh phúc mà tôi không bao giờ tìm lại được...

Hoàng Kim Mimosa
    Dec 2016

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

CHO NHỮNG NGƯỜI YÊU NHAU


CHO NHỮNG NGƯỜI YÊU NHAU

Bị tình phụ hay phụ tình thì cũng đều mất mát đau khổ như nhau. Cho nên khi đã chấp nhận sống bên nhau thì chúng ta phải cùng nhau gìn giữ, vun đắp tình yêu, nuôi dưỡng tình yêu để cùng sống bên nhau thật vui vẻ, hạnh phúc. Vì nếu chúng ta không quan trọng cách đối xử, không quan trọng cảm giác của nhau và sống với nhau lạnh nhạt cho qua ngày tháng thì cả hai cùng đánh mất thời gian và cũng đều thiệt thòi như nhau. 

1- Phải chung thủy tuyệt đối.
2- Nếu có giận nhau cũng phải làm lành ngay lập tức. Không được ngủ riêng, không được giận qua đêm.
3- Phải nhớ âu yếm, ôm hôn nhau mỗi ngày. Phải dùng những mỹ từ cho nhau. 
4- Phải tôn trọng nhau trong lời nói và cử chỉ, không được châm biếm hay xem thường người bạn đời của mình.
5- Phải bỏ qua những khiếm khuyết của nhau để chấp nhận con người thật của nhau và thương yêu nhau.
6- Phải chia sẻ công việc cùng nhau. Phải nâng đỡ, bảo vệ người bạn đời của mình.
7- Phải giúp đỡ nhau khi hoạn nạn khó khăn. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
8- Phải hy sinh vì nhau. Tạo niềm vui cho người bạn đời của mình.
9- Cố gắng không cãi nhau để giữ hoà khí gia đình. Có cãi nhau, có to tiếng thì cũng không được động tay, động chân. Không được mạt sát và nói lời thô tục với nhau.
10- Phải giữ lửa tình yêu và phải yêu nhau thật nhiều...

Hạnh phúc phải do hai người cùng vun đắp. Một bài tình ca cần có tiếng hát và tiếng đàn. Một điệu Tango cũng cần phải có một đôi. Bởi vậy nên người ta thường nói " Takes two to Tango ". Hãy cùng nhau hát một bản tình ca, hãy tay trong tay trong điệu Tango tình tứ. Hãy yêu nhau thật nồng nàn...
Chúng ta hãy sống thật lãng mạn bên nhau để đời sống này thêm tươi đẹp, thêm phong phú vì đời sống vốn ngắn ngủi mà. 

Nếu chúng ta làm được những điều trên thì chúng ta sẽ là cặp đôi hoàn mỹ, hạnh phúc nhất thế giới này đó người yêu ơi!

Hoàng Kim Mimosa
         9/2016

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2016

LÒNG CHÂN THÀNH


LÒNG CHÂN THÀNH

Thường thì ai cũng nghĩ " Nếu mình đối xử với ai đó bằng lòng chân thành thì sẽ nhận lại được chính là lòng chân thành ". Hoặc khi mình đối xử với ai tốt thì sẽ nhận được lại điều tốt. Nghĩ như vậy để làm động lực mà sống thì cũng được, nhưng cuộc đời không nhất thiết là như vậy.

Thật ra không hẳn là như vậy mà cũng có thể là ngược lại. Điều đó cũng chẳng có gì lạ. Mình chân thành với người ta thì không chắc là người ta sẽ chân thành với mình. Mình tốt với mọi người không hẳn là mọi người phải tốt với mình. Mình thương người không hẳn là người ta sẽ thương mình. Mình tình nghĩa không hẳn là người ta phải nghĩa tình.

Tốt hay xấu có thể đó là tâm tính rồi. Có người thì tâm tốt, chủ trương phải sống cho tốt và đó là cái tâm thiện trong lòng. Nhưng có người thì vì tiền bạc, danh vọng vì lòng ích kỷ mà bất kể là có làm việc ác hay không. Người tốt thì không cách gì làm cho xấu đi được và người xấu thì làm thế nào cũng khó mà tốt hơn.

Có người bỏ cả đời để sống tốt với gia đình, bạn hữu nhưng nào có nhận lại được gì đâu. Không có tiếng oán thì đã mừng rồi. Vì cuộc đời vốn dĩ là không công bình. Nếu cái gì cũng công bình thì không phải là cuộc đời. Thì những bất công như vậy đó cũng chỉ là lẽ tự nhiên.

Còn có người thì suốt đời họ chỉ sống bằng thủ đoạn, mưu cầu danh lợi, lọc lừa, xảo trá với mọi người chung quanh. Điều đó cũng là thường tình mà chúng ta nhìn thấy hằng ngày. Bởi vậy ai tốt thì cứ tốt, mà ai xấu thì cứ xấu thôi. Không thể đòi người ta tốt được đâu. Cho dù mình có tốt với người ta cỡ nào đi nữa thì người ta cũng vẫn xấu thôi. Vì đó phát xuất từ tâm mà, đâu dể sửa đổi được.

Cuộc đời này tìm được một người tốt, một người bạn chân thành thật cũng khó lắm thay. Cho nên người ta mới nói rằng " Đời nay Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều ". Cho nên nếu có được một người bạn chân thành thì quý lắm, đừng để mất đi người bạn này nha các bạn.

Miễn sao mình cứ sống như nước thì được rồi. Dòng nước cứ thản nhiên tưới mát rượi khắp nơi, cho dẫu một ngày nào đó dòng nước có cạn kiệt cũng không sao. Cứ thản nhiên, ung dung mà sống cho người và cho mình. Vì cho đi chính là hạnh phúc mà, đúng không?. Vậy thì đòi báo đáp để làm gì? Chúng ta nên bỏ đi ý nghĩ đó cho nhẹ lòng, cho thanh thản hơn.

Khi mình sống chân thành, làm điều tốt, làm điều thiện là do cái tâm mình như vậy. Không lợi danh cũng vẫn tốt. Người ta có xấu với mình thì mình cũng vẫn tốt. Đó là cuộc đời đáng sống mà phải không các bạn.

Đạo làm người là khó giữ nhất trong tất cả các Đạo. Người có tâm trong lòng đã có Chúa, có Phật rồi. Đâu cần phải đi tu đâu cho xa xôi.

Và phải tin người hiền lương thì luôn có Thượng Đế che chở và ban cho. Ơn phước dư dật cho nên có người báo đáp hay không có, cũng không sao.

Hoàng Kim Mimosa
Nov 2016

TÌNH ĐẦU VẤN VƯƠNG...


TÌNH ĐẦU VẤN VƯƠNG

Chữ tình sao nhẹ mà vương
Không duyên gặp gỡ nhớ thương suốt đời...

Đó là những điều thật đúng cho chuyện tình của anh. Một người có tâm hồn hoài cổ, giữ gìn trân trọng một mối tình dù đó chỉ là tình yêu đơn phương. Anh muốn hoài niệm tất cả những gì thật xưa cũ trong lòng và bao nhiêu năm qua không có gì thay đổi được.

Chuyện tình của anh giống như những mối tình cao nhã, thanh khiết tựa trong phim cổ trang khiến lòng phải rưng rưng, đau xót. Mối tình đó thật lãng mạn và sâu đậm, đẹp tựa một bài thơ lưu luyến...

Nếu không có chuyện ông xã tôi đi tù cải tạo thì tôi cũng không biết được là có một người yêu thương tôi đến như vậy. Và anh đã vì tôi mà bỏ quên cuộc đời mình không luyến tiếc.

Những năm đó anh còn rất trẻ và tôi thì cũng khoảng 15 tuổi thôi. Buổi trưa đi học về tôi phải đi ngang qua cầu đúc trắng ở chợ. Và tôi biết là từ tiệm cà phê ven sông đó có những ánh mắt nhìn mình, nhưng cũng không bao giờ tôi dám nhìn lại. Bao nhiêu năm trôi qua như vậy và đâu biết được có một đôi mắt cứ dõi theo bóng tôi, có một người đã vì tôi mà thầm thương, trộm nhớ!

Mãi cho đến lúc định mệnh khiến xui, anh cũng bị tù và ở chung tổ với ông xã tôi. Ông xã tôi bảo là các bạn anh rất thích đọc thư của tôi. Chắc tại tôi viết thư dễ thương hay sao đó. Thư nào tôi gửi vô trại cho ông xã tôi các anh cũng đọc chung, coi tôi như là người nhà của các anh vậy đó. Có lẽ để tìm cảm giác có một người thân yêu vì các anh chưa lập gia đình. Thời buổi bao cấp đó đời sống rất khó khăn, nhưng tôi may mắn là làm ăn rất tốt nên ông xã cũng được quà cáp phủ phê. Quà tôi gửi vô cũng nói các anh chia sớt cho nhau vì nhà các bạn anh cũng ít có điều kiện để thăm nuôi.

Nhà anh cũng chỉ cách nhà tôi khoảng chừng một cây số và cùng nằm trên một dòng sông hiền hoà của tuổi thơ. Anh cũng là bạn học chung trường Trung học với ông xã tôi. Lúc đó lại là bạn tù nằm kế bên nhau nên lại càng thân nhau hơn. Thế rồi có những lúc tâm sự anh cũng nói thật với ông xã tôi là đã ngồi quán cà phê ven bờ sông để nhìn tôi mỗi ngày tan học. Anh đã trồng cây si tôi trong nhiều năm dài đăng đẳng...Và đã chưa từng nói ra bao giờ. Đến khi nghe tin tôi có chồng thì anh đã đau khổ mà chôn dấu mối tình đó trong lòng.

Anh là một sĩ quan Không quân nên anh đã phải bị tù cải tạo nhiều năm dài với bao nhiêu khốn khó, cô đơn. Sau khi ông xã tôi đi tù học tập cải tạo về và kể lại, tôi mới biết được có một người yêu thương tôi âm thầm như vậy. Tôi nghe anh kể xong thì rơi nước mắt! . Tôi vốn đa sầu, đa cảm nên cứ thấy ray rứt và xót xa cho anh. Và từ đó thì tôi cũng xem anh như một người anh, một người bạn thân của gia đình, mặc dù tôi chưa gặp anh bao giờ... Trong lòng tôi cứ mong anh gặp một người để anh yêu thương và lập gia đình cho tôi được yên lòng.

Sau đó thì tôi và ông xã vượt biên rồi sang Mỹ, còn anh thì ra tù xong vẫn ở lại Việt Nam và thỉnh thoảng cũng thư từ qua lại thăm hỏi chúng tôi. Có lần tôi nghe nói anh bị đau mắt mà không có tiền chữa trị và phải đi mỗ mắt ở bệnh viện Saint Paul. Nghe vậy tôi cũng hỏi ý ông xã và gửi tiền về cho anh. Tôi cũng đối xử với anh thật chân thành và mong anh luôn gặp may mắn trong cuộc đời.

Đến năm 1990 có chương trình đi Mỹ theo diện HO. Mọi người đều chuẩn bị ra đi. Chúng tôi cũng rất mong gặp lại anh ở Mỹ. Vậy mà không hiểu sao anh đã từ chối lập gia đình với rất nhiều người, đã từ chối lấy vài chục cây vàng, đã từ chối đến xứ Thiên đường mà bao người hằng mơ ước. Anh đã ở lại Việt Nam và ôm giữ mối tình thơ dại đó trong lòng mấy chục năm.

Sau đó anh viết thư cho chúng tôi và nói rằng anh chọn con đường ở lại. Mặc cho bao nhiêu người muốn lập gia đình cùng anh và đưa ra rất nhiều điều kiện thật tốt để anh ra đi. Anh đã ở lại với kỷ niệm với quá khứ thật sao? Tôi xót xa và giận anh vì tôi muốn nhìn thấy anh có một đời sống viên mãn, một gia đình hạnh phúc. Tại sao lại làm cho tôi thành người có tội vậy chứ? Anh có biết cái cảm giác " guilty " nó khó chịu lắm hay không? Tôi cảm thấy mình mang tội khi anh đã vì tôi mà sống như một nhà tu... Tôi đã nợ anh một mối tình. Anh muốn tôi sẽ mãi đau lòng khi nghĩ đến anh sao?

Vài lần về Việt Nam chúng tôi đã có dịp gặp nhau, tôi và ông xã cùng gặp anh và chuyện vãn với anh như những người bạn thân thiết. Trong đôi mắt đó tôi cũng nhìn thấy một tình yêu sâu đậm. Tôi cứ thấy xót xa lòng khi nhìn anh. Thời nào anh cũng đầy đủ điều kiện để các cô gái mơ ước, vậy thì sao vậy anh ơi?

Tôi rất tiếc là chưa lần nào tôi nói thẳng ra điều tôi suy nghĩ với anh là tôi thật tâm muốn thấy anh lập gia đình và sống hạnh phúc. Đó có lẽ cũng là điều mà tôi cảm thấy tiếc nuối, vì tôi đã không còn dịp để nói nữa rồi.

Sau này anh cũng khá giả, giàu có nhưng anh cũng vẫn sống độc thân, một mình. Anh là một chàng trai hiền hậu, giỏi văn chương. Anh làm báo và thường giữ các mục " Ôn Cố Tri Tân " cho các báo. Cuộc đời còn lại anh chỉ vui với văn chương, chữ nghĩa mà thôi.

Bây giờ đã gần Thất thập cổ lai hi rồi! Anh vẫn sống thâm trầm như vậy, không hề có bóng dáng một người phụ nữ nào trong cuộc đời.
Mối tình đầu đời của anh thật sâu nặng đến vậy sao?!!

Tình đầu bước nhẹ mà sâu
Không duyên gặp gỡ còn đâu mà chờ...

Hoàng Kim Mimosa
Sept 2015

NỢ NGƯỜI

Tôi nợ anh một mối tình tuổi trẻ
Nợ yêu thương mà không thể đáp đền
Nợ ân tình nợ cả một dòng sông
Nước vẫn chảy trôi xuôi dòng thương nhớ

Anh ở đầu sông thả tình theo nước cuốn
Tôi cuối sông nào biết một thuyền tình
Chở tràn đầy những nỗi nhớ mông mênh
Rồi trôi mãi cuối chân trời xa lắc

Dòng sông Tương đã đôi bờ không gặp
Nợ tình nhau đau xót phận cơ cầu
Thời gian qua nào còn trở lại đâu
Tình không trả...hẹn chờ nhau kiếp khác...

Hoàng Kim Mimosa

TẠ ƠN...


TẠ ƠN...

Lúc chúng tôi còn rất nhỏ, tôi đã nhìn thấy trong phòng khách nhà tôi có treo một bức tranh thật lớn, đó là bức hình Chúa bồng con chiên lạc. Bức ảnh thật đẹp, có vẻ Tây phương nhưng cũng thật êm đềm. Tôi không biết bức ảnh đó từ đâu mà có, trẻ con mà thấy thì thấy vậy thôi, chứ tôi cũng quên không hỏi Ba Má tôi về bức hình đó.

Lúc đó Cậu tư tôi là em út của Má cũng ở chung nhà với chúng tôi. Cậu tôi rất giỏi tiếng Anh, mà thời đó giỏi tiếng Anh thì cũng không có được mấy người. Cậu tôi rất hiền lành, chỉnh chu. Cậu là người dạy chúng tôi biết đời sống Đạo, tối tối Cậu đọc Kinh Thánh và dạy chúng tôi hát, chúng tôi ngồi quây quần vừa vỗ tay vừa hát theo Cậu rất vui. Bài hát trẻ con đó tôi vẫn còn nhớ mãi đến bây giờ.

Theo Chúa theo hoài
Tôi quyết tâm luôn theo Ngài
Dù đường nào hay nơi nao
Tôi xin theo Chúa hôm nay...

Không biết từ lúc nào mà đại gia đình chúng tôi đều tin Chúa. Khi tôi chừng 5,7 tuổi hiểu biết chút ít, tôi đã thấy ông bà Cố tôi tin Chúa, Bà Ngoại, các Bà Dì, Má tôi, Các Cậu và đến chúng tôi, các con, các cháu chúng tôi cũng đều tin Chúa. Tôi nghe Cậu tôi nói Ông Bà Sơ chúng tôi có 8 người con và tất cả cũng đã tin Chúa từ rất lâu rồi. Như thế thì Đại gia đình của chúng tôi theo Đạo đã 7 đời rồi.

Có nghĩa là từ xưa gia đình Ông Bà Sơ chúng tôi đã theo Tây học, từ lúc Đạo Tin Lành bắt đầu du nhập vào Việt Nam. Tôi nghĩ đó cũng là điều hay, điều tốt cho gia đình chúng tôi. Tiếp xúc Văn Hoá Tây phương sớm thì hiểu biết rộng hơn. Học hỏi nhiều thì có kiến thức dễ làm ăn, đời sống dễ đi lên hơn. Tôi nghĩ chắc là vậy.

Ông Bà Cố tôi có tất cả 10 người con, dù ở quê Sa Đéc nhưng Ông Bà Cố tôi có nhiều vườn đất và cũng rất là khá giả. Nhưng sau lại thì có người quyết tâm theo Đạo có người lãng quên. Tôi không biết là có ảnh hưởng gì đến đời sống không mà rõ ràng trong các dòng con của ông Bà Cố. Gia đình tôi từ Ngoại tôi trở xuống là tin Chúa tốt nhất và lại là gia đình nổi trội nhất. Ba Má tôi cũng khá giả dù là đông con. Gia đình các Cậu Mợ tôi thì rất giàu có và tràn đầy ơn phước.

Tôi nghĩ chuyện gì cũng có gốc rễ của nó. Có phải gia đình Ngoại tôi và con cháu được nhiều Thiên ân hay sao mà chúng tôi gặp rất nhiều may mắn trên đường đời. Ba Má tôi và các Cậu lại làm điều thiện nhiều nhất. Vậy thì điều đó cho thấy mọi người đều có cái tâm rất tốt, do Đạo hay do đời sống Đạo hay môi trường gia đình. Dù thứ nào thì cũng quý, cũng tốt cho chúng tôi.

Sự thật thì khi mình có dư giả thì mình mới nghĩ đến người khác, đến tha nhân, đến những người khó nghèo được. Đó cũng là lẽ tất nhiên. Cho nên tôi nghĩ chúng ta nên cám ơn Chúa, cám ơn Thượng Đế đã ban cho chúng ta dư dật, để chúng ta có thể cứu giúp những người khốn khó hơn. Đó cũng là ý nghĩa của ngày Lễ Tạ Ơn.

Lúc nào trong lòng tôi cũng thầm cám ơn Cậu Tư tôi đã tiếp bước Thánh Pierre mà cho chúng tôi một nền tảng Đạo vững chắc. Để chúng tôi có được đời sống tốt đẹp và Phước Hạnh như ngày hôm nay.

Hoàng Kim Mimosa
       Nov 2016

Con xin cảm tạ Cậu Mợ Tư
Ewing Diệp -Thanh Loan với lòng
yêu mến và biết ơn sâu xa.

HÒNG NHAN...


HỒNG NHAN TRI KỶ

HỒNG NHAN TRI KỶ

Có nhiều người nói Mợ là hồng nhan tri kỷ của họ. Nghe có vẻ phong kiến, có vẻ mơ mộng, có vẻ phóng khoáng như phim Tàu... Nhưng mà đó cũng là sự thật vì Mợ đã đem cho họ cái tình cao hơn những trần tục thường ngày, không phải là thứ yêu thương rẻ tiền, đòi hỏi tạp nhạp, gần gủi...

Mà ở tình cảm đó nó có chút gì yêu thương, nể trọng. Có chút gì phóng khoáng, hâm mộ. Chút gì chia sẻ, quan tâm. Soái ca có thể tâm sự hết tất cả mọi chuyện trong lòng mà không cần phải e dè, dấu diếm. Bởi Mợ đã cho họ sự tin tưởng tuyệt đối, chỉ biết âm thầm đứng kề bên nâng đở họ, an ủi họ và nhất là hết tâm hết lòng với họ mà không một chút vụ lợi, không một chút toan tính lợi danh.

Một người đàn bà đẹp, sang cả như một mệnh phụ, yểu điệu như một thục nữ, mềm mại như một tiểu thư. Còn lại tài hoa, ngọt ngào mà đối với ta như thế thì sao lại không xứng danh là hồng nhan tri kỷ chứ?

Và họ yêu hồng nhan tri kỷ cũng khác hơn yêu một người bình thường. Vì trong cái tình yêu đó còn có cái tình bạn cao thượng. Có cái hâm mộ và quan tâm. Như người ta yêu thần tượng của mình. Họ ước gì được chiêm ngưỡng từng bức tranh, được sờ tay lên từng mảng màu trên Canvas, họ mong là những nhân vật trong thơ, họ mong được ôm trọn con người tài hoa đó trong tay với lòng ngưỡng mộ...

Cả bao nhiêu mơ ước đó làm thăng hoa tình cảm trong lòng họ, Mợ là người không ai có thể thay thế được. Họ nói vậy mà đúng hay không đúng cũng chẳng cần ai biết. Mợ trong lòng họ đẹp ngời ngời, đáng yêu chới với... vậy mới là hồng nhan tri kỷ, không cần phải nghĩ suy...

Vậy Mợ là ai? Mợ là một người đàn bà khá là đặc biệt, một người đàn bà đã từng trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời. Từng sung suớng, hạnh phúc. Từng đau khổ ngất trời, từng yêu thương tha thiết, từng bao dung, từng chịu đựng, từng thứ tha...Tất cả những trải nghiệm đó kết hợp lại để hình thành một hồng nhan tri kỷ...

Dù cho đó có là một giấc mơ thì giấc mơ này thật quá đẹp, thật quá lãng mạn...mà đời người thật quá hạnh phúc để trải qua. 

Hoàng Kim Mimosa

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2016

RUỘNG LÚA TÌNH NỒNG


RUỘNG LÚA TÌNH NỒNG

Em thường ví anh là Ruộng còn em là Lúa. Để ruộng lúa mãi mãi bên nhau, không bao giờ chia cách.

Tiếng gọi " ruộng " sao mà đáng yêu, sao mà ngây thơ, ngơ ngác như chàng trai biết yêu lần đầu, sao mà nhà quê, sao mà sặc mùi thôn dã, sặc mùi mạ non, mùi lúa chín vàng lã ngọn... mùi của ruộng đồng, mùi của nắm đất quê hương chan chứa tình yêu thiết tha, trong sáng...

Tình của ruộng chân thành mộc mạc, mạnh mẻ, dễ yêu đến nao lòng...
Ruộng thấm đẫm phù sa. Ruộng ngọt ngào ấm áp. Ruộng giử nước để nuôi lúa tốt tươi, ruộng giử lửa tình yêu để cho lúa mỗi ngày một xanh tốt... 

Ruộng mãi yêu thương, chở che, bao bọc lúa, nuôi nấng những mạ non xanh bằng lòng yêu thương chân thành. Để lúa lớn lên mỗi ngày trong lòng ruộng. Ruộng sẽ mãi là cần thiết là " nhất đẳng điền " của lúa...

Ruộng là vòng tay ân tình, ruộng rộng lớn mênh mông, bao la bát ngát...yêu thương lúa tràn đầy...ôm lúa vào lòng... mênh mang... mênh mang...

Để lúa yên vui, nũng nịu trong lòng ruộng để lúa phủ lên ruộng những sắc màu êm đềm, lưu luyến...
Lúa mãi mỏng manh nhỏ bé trên đồng ruộng mênh mông. Lúa sẽ xanh mãi xanh mầu ngọc... mầu mạ non... màu của tình yêu mạnh mẻ... tràn đầy. 

Lúa còn mãi mùa xuân tươi mới... êm đềm trong lòng ruộng... Lúa sẽ đong đưa, lả lơi trong gió chiều mơn man...Lúa sẽ đón nhận tình yêu thương để ngã nghiêng trong vùng trời rợp mát, bình yên...

Lúa là tiếng gọi thiết tha, lúa là vầng trăng hiền hoà, lúa là ngọt ngào chất phát, lúa là ngơ ngác mây bay...

Tình của lúa cho ruộng sẽ êm đềm, thiết tha, ngọt ngào, chất ngất , thủy chung đến muôn đời. 

Ruộng và lúa sẽ quấn quít lấy nhau. Tình yêu sẽ mãi tràn đầy như cánh đồng bao la bát ngát. Tình yêu sẽ mãi xanh màu ngọc bích...Tình yêu sẽ mãi xanh màu mạ non... Tình yêu sẽ mãi chín vàng...

Ruộng lúa ngút ngàn xanh biếc sẽ là một bức tranh đẹp tuyệt vời...ngẩn ngơ lòng... thanh thoát...

Một mai trời có vào Thu thì đồng lúa vàng mênh mang trải dài trong ánh nắng chiều cũng vẫn là một bức tranh tràn đầy yêu thương làm lắng đọng lòng người. 

Cánh đồng lúa xanh hay lúa vàng mang tên ruộng lúa vẫn sẽ còn mãi một tình yêu mạnh mẻ đến vô cùng...

RUỘNG LÚA ƠI !

Ruộng là anh yêu trong lòng em
Cho tình yêu mãi mãi ngọt mềm 
Cho lúa xanh thêm màu ngọc bích
Cho tình tràn mãi đến muôn niên...

Lúa sẽ là em mãi trong anh
Yêu đời tươi sáng một mầu xanh
Tình như ngọn sóng dâng cao ngất
Âu yếm tình nhau giấc mộng lành...

Ruộng lúa phì nhiêu trải đất trời
Tình yêu đẹp mãi khắp muôn nơi
Thiết tha ruộng lúa dài năm tháng
Nồng ấm bên nhau đến muôn đời...

Hoàng Kim Mimosa



Thứ Tư, 22 tháng 6, 2016

THỊ PHI...


THỊ PHI...

Lần đó ra chợ gặp chị này ở cùng quê. Chị là cô giáo, nhà chị rất nghèo, nghèo đến thấy thương vậy. Lúc mất nước, chồng chị đi cải tạo, các con còn nhỏ dại...Rồi chị bị đổ bệnh không tiền chạy chữa, chị bị bệnh ung thư. Cuộc đời thật là khổ đến tận cùng. Vừa nuôi chồng đi tù, vừa nuôi đàn con dại, lương giáo viên đói kém. Nhà chỉ toàn ăn cơm với tương chao.

Buổi sáng chị đi dạy, buổi chiều ra chợ ngồi bán tương. Vốn liếng chỉ là một thau tương thôi. Lúc đó thấy xót xa quá nên mình cũng cố gắng giúp đỡ chị, giúp thêm vốn liếng để chị kiếm thêm thu nhập. Vậy đó chắc có cái ân tình đó mà chị bênh mình đến nỗi bị người ta ghét bỏ vì cái tội không nói theo.

Nói chuyện qua lại một hồi thì chị nói - Em ơi nghe người ta nói xấu em mà chị tức quá! Chị mới trả lời - Chị thấy em ấy rất tốt với mọi người. Ngày xưa em ấy trẻ, đẹp biết bao người theo đuổi mà em ấy không bỏ chồng đi học tập cải tạo không biết khi nào về. Người như vậy không thể nào là người xấu được. Chị chỉ nói lên lẽ phải và sự thật thôi em.

Nghe chị nói vậy mình chỉ cười và nói " Người ta càng nói xấu mình thì mình càng được phước đó chị, không sao đâu." Cám ơn chị đã bênh vực em nghen. Dù sao thì đến giờ dù mấy chục năm qua rồi mình cũng vẫn cảm kích trong lòng, rất cảm ơn chị, cám ơn hương hồn chị nơi chín suối, đã nói lên tiếng nói chân thật cho mình.

Thực ra thì nghe có người bênh mình cũng mát ruột lắm. Ít ra trong số người quen biết cũng có " ít " người thương mình chứ, không lẽ cứ nghe lời đặt điều, đặt chuyện nói xấu rồi hùa hết theo sao...!? . Họ       " gato " người khác thì họ được lợi gì?. Chỉ là để thỏa mãn lòng ích kỷ mà thôi. Nhưng họ quên nghĩ rằng làm như vậy là họ tự hạ thấp phẩm giá của họ.

Ngẫm đi, nghĩ lại mấy chục năm nay mình cũng nghe không biết bao nhiêu lời nói xấu. Không biết bao nhiêu câu chuyện bịa đặt, mà chuyện nào cũng kinh khủng không hà. Vậy mà chuyện họ " làm xấu thật " mình cũng không nỡ nói ra. Mình còn bênh vực, bảo vệ và bao che cho họ nữa chứ. Chắc vậy mà mình được phước đó ha. Ông Trời lúc nào cũng công bình mà.

Từ nhỏ đến giờ lúc nào thì mình cũng cố gắng sống tốt, bảo bọc gia đình, chia sẻ mọi khó khăn với người khác, mỗi ngày đều tự vấn xem hôm nay mình đã làm điều gì, có lỡ dại lầm lỗi gì làm người khác buồn không, nếu có thì tìm cách giãi thích nếu chỉ là chuyện vô tình, hoặc phải tìm cách bù đắp, chuộc lỗi.

Rồi thì có lỡ dại làm gì tổn thương chính mình không?. Nếu có thì cũng phải tự phạt mình như phải dọn dẹp làm vệ sinh... Hay nếu làm gì tốt, giỏi thì tự thưởng cho mình như đi shopping, cine, đi ăn nhà hàng...

Nhiều lần bị đặt chuyện nói xấu, đau lòng như vậy mà không được giải thích, đính chính gì hết, cũng uất ức lắm chứ. Vậy nên khiến mình thấy điều này rất đúng .
" Dù bạn có sống tốt đến đâu thì cũng có người chẳng bao giờ yêu quý bạn "

Vậy thì tôi ơi, cứ sống đúng với lương tâm mình. Người ta nói gì mặc họ, đừng buồn khi người khác nói xấu mình. Họ tìm cách hạ mình vì họ biết là họ thua mình. Mãi mãi họ chỉ là người đứng sau mình mà thôi. Mọi người sẽ nhìn thấy điều đó, đúng không?

Người ta sống trong đời chỉ hơn nhau ở tấm lòng. Cho nên hãy nghĩ rằng càng bị nói xấu thì mình càng sống mạnh giỏi và được nhiều phước hạnh hén các bạn.

Hoàng Kim Mimosa




CHIA TAY



CHIA TAY 

Hai người chia tay lòng buồn héo hắt
Đêm gọi buồn về khoé mắt rưng rưng...

Tôi và em quen nhau trong một tình cờ. Tôi những tưởng tôi thương yêu em tha thiết và em cũng nhớ nhung tôi. Chúng tôi nói chuyện với nhau thật nhiều và rất hợp nhau. 

Mỗi lần nói chuyện với em tôi thấy mình thật vui, có niềm tin trong cuộc sống. Chúng tôi nhìn mọi thứ thật đẹp và xây dựng tình cảm bằng lòng yêu thương chân thành. Tôi cũng kế hoạch cho những ngày sống bên nhau thật hạnh phúc. 

Đôi khi đang nói chuyện tôi cũng hay giành nói và tranh cãi với em. Tính của tôi là vậy cứ thích cãi cho bằng được, rồi sau đó ngẫm lại mới thấy mình sai. 

Khi biết tôi sai tôi xin lỗi em, em nói rằng em hiểu tính tôi. Lúc nào tôi cũng tranh cãi cho bằng được vậy thôi. Em hiểu tôi không cố tình coi thường em hay làm tổn thương em. 

Nhưng em cũng mềm mại, vui vẻ nói với tôi nhẹ nhàng. Em nói em chỉ sợ cái cường độ cãi của tôi ngày càng tăng rồi làm sức mẻ tình cảm của chúng tôi thôi. 

Quả là như vậy. Trong một lần tâm sự, em chưa nói hết tôi đã cãi rồi. Tôi cãi hăng say, tôi giành phần thắng, tôi chạm vào gia đình em, tôi chạm vào nỗi đau của em. Sau đó thì cúp điện thoại... Thế là em khóc...thế là tôi bỏ đi.

Một ngày qua em chờ tôi nhắn tin, em chờ tôi tôi gọi lại. Thế mà tôi không làm, thế mà tôi vờ như không biết. Em viết thư cho tôi hỏi tôi muốn ngừng chuyện tình cảm của chúng tôi phải không? Tôi cũng không trả lời. Vậy là...xa nhau.

Tôi biết tôi đang nhớ em và tôi cũng biết em đang nghĩ đến tôi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn im lặng giận hờn. Dù tôi biết rằng trong chuyện này em không có lỗi, em chưa bao giờ nói lời nào nặng nhẹ tôi cả, mà chỉ có tôi nói thôi. 

Nhưng không hiểu sao tôi cố chấp như vậy. Có thể những ý nghĩ đó 
làm tôi rời xa em. Tôi vẫn nghĩ chúng tôi sẽ không giận nhau quá một giờ, chúng tôi sẽ không bao giờ giận nhau lâu. Em trách tôi đã quên những gì tôi đã nói với em. 

Những lời tôi hứa với em, mà em nói sẽ ghi vào sổ vàng, em nói sẽ viết to và dán lên tường vì em rất quý nó. Thì bây giờ tôi cũng đã quên mất rồi. 
Những lời nói mà tôi bắt em phải viết xuống tôi cũng đã không nghĩ tới nữa. 

Tôi đã bắt em viết :

" Những câu nói đáng yêu nhất trong năm của anh. "

1- Anh sẽ không bao giờ để em một mình.
2- Anh rất vui và rất hài lòng tất cả những gì em đang có.
3- Anh cảm thấy rất vui và may mắn khi gặp được em.
4- Em là người không ai có thể thay thế được. 
5- Anh sẽ mãi mãi ở bên em, sẽ nắm tay em đi suốt cuộc đời này dù có chuyện gì xãy ra anh cũng không buông tay em.

- Và bây giờ thì tôi đang để em buồn một mình.
- Tôi có không vui không hài lòng về em không?
- Tôi có còn thấy mình may mắn khi gặp em không?
- Ai sẽ là người thay thế em?
- Tôi đã vĩnh viễn...buông tay em rồi...

Tôi biết rằng trong cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ tìm được một người như em. Một người nói chuyện thật tâm đắc với tôi, làm tôi thấy vui vẻ yêu thương cuộc đời. 

Nhưng tôi vẫn cứ xa em. Chấm dứt đi một cuộc tình đáng lý ra rất là đẹp đẽ, lãng mạn của chúng tôi vì một chuyện rất nhỏ. Có phải tôi đã không coi trọng tình cảm mà khó khăn lắm tôi mới tìm thấy.
Không biết có lúc nào tôi nhìn lại và tiếc nuối không?

Nhưng bây giờ thì tôi đang buồn, đang nhìn thấy đời sống này thật vô thường...

Hoàng Kim Mimosa

NGÀY ẤY...BÂY GIỜ !



NGÀY ẤY...BÂY GIỜ !

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến Thời gian của một đời người là ngắn ngủi cho đến khi Ba của tôi đột ngột ra đi. Lúc đó tôi mới giật mình hoảng hốt, thấy thời gian đi qua sao nhanh quá và có phải chúng ta đã hoang phí thời gian trong cuộc đời của mình. 

Lúc còn nhỏ chúng ta muốn mình mau lớn, ước gì mình trở thành người lớn ngay để trở thành một người thành đạt nào đó. Như tôi năm lên mười, tôi đã ước tôi lớn như chị của nhỏ bạn kế bên nhà và muốn trở thành cô giáo dạy văn, một hình ảnh thật dễ thương và oai phong trong mắt tôi lúc bấy giờ.

Rồi tôi ước gì tôi lớn như Ba Mẹ, như các cậu, dì có một gia đình tròn vẹn, mỹ mãn. Tôi đã sống thật ung dung, làm việc bất chấp tất cả với tuổi trẻ với lòng nhiệt huyết của mình và chưa bao giờ tôi sợ hết thời gian. 

Tôi hay ước gì một ngày có 48 giờ để tôi được làm việc và làm tất cả những điều tôi yêu thích. Nhưng tôi đã không có đủ giờ để làm những gì mình thích, nên tôi chỉ có thể làm những điều cần thiết cho cuộc sống mà thôi.

Tôi đã nỗ lực kiếm tiền để lo cho gia đình, để giúp đỡ mọi người thân, để nuôi dạy con cái... Và bỏ qua tất cả mọi điều yêu thích của bản thân mình. 

Chắc ai cũng biết rằng : Khi chúng ta có tuổi trẻ, có thể lực sung mãn và có thời gian, thì chúng ta không có tiền. Nên chúng ta đã dùng sức khỏe và tuổi trẻ để kiếm tiền.

Vào tuổi trung niên chúng ta có tiền, có sức khỏe thì chúng ta lại tất bật với công việc và chúng ta không có thời gian cho riêng mình.

Đến khi chúng ta về hưu, chúng ta có thời gian, có tiền thì đã không còn sức khỏe để bôn ba, vui chơi cho thỏa thích nữa.

Hầu hết chúng ta đều muốn mua nhà thật to, mua xe thật đẹp cho bằng chị bằng em hoặc hơn thế nữa...Để rồi cứ làm việc tối đa, thắt lưng buột bụng mà trả nhà, trả xe. Có khi chưa trả hết thì đã...ra đi rồi !

Chúng ta đã dùng sức khỏe, dùng thời gian để kiếm tiền và bây giờ khi quỹ thời gian sắp cạn kiệt thì chúng ta cố gắng dùng tiền để mua sức khỏe. 

Thuốc nào mắc đến đâu cũng không tiếc tiền để mua, để chăm sóc cho thân thể. Chúng ta tập thể dục, ăn uống kiên khem, để mong kéo dài thời gian sống, kéo dài tuổi thọ và chúng ta đang cố níu kéo thời gian. Chúng ta đang cố níu kéo tuổi thanh xuân của mình.

Thời gian vẫn vun vút trôi... mộng phú quý như một giấc kê vàng. Đó là chưa kể những bấc trắc, nạn tai, bệnh hoạn còn có thể xãy ra mỗi ngày trong đời sống của chúng ta. 

Đoạn đường đã đi qua, chúng ta đang nhìn lại để tiếc nuối. Đời người thật là ngắn ngủi, vô thường. Những gì chúng ta cố công tạo dựng chúng ta cũng không thể mang theo. 

Danh lợi cuộc đời chỉ là hư ảo, chỉ là bóng mây bay... Vậy mà chúng ta cứ cố đi tìm, cố nắm giử nó mà quên đi bản thân mình. 

Đời người có bao nhiêu cái móc thời gian 10 năm? . Mười năm trôi qua như một giấc mộng, thoáng chốc đã qua rồi !

Hãy dùng thời gian của cuộc đời một cách thật trân quý. Hãy sống cho bản thân mình, hãy dùng thời gian cho những gì mình yêu thích để sống không nuối tiếc. Hãy sống tích cực
mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng ta được sống.

Hãy sống thật thoải mái, vui vẻ từng giờ, từng phút, từng giây. 

Giấc Nam Kha thoáng xa rời
Giật mình tỉnh lại thấy đời hư không !

Hoàng Kim Mimosa