Thứ Năm, 14 tháng 7, 2016
TÌNH ĐẦU VẤN VƯƠNG...
TÌNH ĐẦU VẤN VƯƠNG
Chữ tình sao nhẹ mà vương
Không duyên gặp gỡ nhớ thương suốt đời...
Đó là những điều thật đúng cho chuyện tình của anh. Một người có tâm hồn hoài cổ, giữ gìn trân trọng một mối tình dù đó chỉ là tình yêu đơn phương. Anh muốn hoài niệm tất cả những gì thật xưa cũ trong lòng và bao nhiêu năm qua không có gì thay đổi được.
Chuyện tình của anh giống như những mối tình cao nhã, thanh khiết tựa trong phim cổ trang khiến lòng phải rưng rưng, đau xót. Mối tình đó thật lãng mạn và sâu đậm, đẹp tựa một bài thơ lưu luyến...
Nếu không có chuyện ông xã tôi đi tù cải tạo thì tôi cũng không biết được là có một người yêu thương tôi đến như vậy. Và anh đã vì tôi mà bỏ quên cuộc đời mình không luyến tiếc.
Những năm đó anh còn rất trẻ và tôi thì cũng khoảng 15 tuổi thôi. Buổi trưa đi học về tôi phải đi ngang qua cầu đúc trắng ở chợ. Và tôi biết là từ tiệm cà phê ven sông đó có những ánh mắt nhìn mình, nhưng cũng không bao giờ tôi dám nhìn lại. Bao nhiêu năm trôi qua như vậy và đâu biết được có một đôi mắt cứ dõi theo bóng tôi, có một người đã vì tôi mà thầm thương, trộm nhớ!
Mãi cho đến lúc định mệnh khiến xui, anh cũng bị tù và ở chung tổ với ông xã tôi. Ông xã tôi bảo là các bạn anh rất thích đọc thư của tôi. Chắc tại tôi viết thư dễ thương hay sao đó. Thư nào tôi gửi vô trại cho ông xã tôi các anh cũng đọc chung, coi tôi như là người nhà của các anh vậy đó. Có lẽ để tìm cảm giác có một người thân yêu vì các anh chưa lập gia đình. Thời buổi bao cấp đó đời sống rất khó khăn, nhưng tôi may mắn là làm ăn rất tốt nên ông xã cũng được quà cáp phủ phê. Quà tôi gửi vô cũng nói các anh chia sớt cho nhau vì nhà các bạn anh cũng ít có điều kiện để thăm nuôi.
Nhà anh cũng chỉ cách nhà tôi khoảng chừng một cây số và cùng nằm trên một dòng sông hiền hoà của tuổi thơ. Anh cũng là bạn học chung trường Trung học với ông xã tôi. Lúc đó lại là bạn tù nằm kế bên nhau nên lại càng thân nhau hơn. Thế rồi có những lúc tâm sự anh cũng nói thật với ông xã tôi là đã ngồi quán cà phê ven bờ sông để nhìn tôi mỗi ngày tan học. Anh đã trồng cây si tôi trong nhiều năm dài đăng đẳng...Và đã chưa từng nói ra bao giờ. Đến khi nghe tin tôi có chồng thì anh đã đau khổ mà chôn dấu mối tình đó trong lòng.
Anh là một sĩ quan Không quân nên anh đã phải bị tù cải tạo nhiều năm dài với bao nhiêu khốn khó, cô đơn. Sau khi ông xã tôi đi tù học tập cải tạo về và kể lại, tôi mới biết được có một người yêu thương tôi âm thầm như vậy. Tôi nghe anh kể xong thì rơi nước mắt! . Tôi vốn đa sầu, đa cảm nên cứ thấy ray rứt và xót xa cho anh. Và từ đó thì tôi cũng xem anh như một người anh, một người bạn thân của gia đình, mặc dù tôi chưa gặp anh bao giờ... Trong lòng tôi cứ mong anh gặp một người để anh yêu thương và lập gia đình cho tôi được yên lòng.
Sau đó thì tôi và ông xã vượt biên rồi sang Mỹ, còn anh thì ra tù xong vẫn ở lại Việt Nam và thỉnh thoảng cũng thư từ qua lại thăm hỏi chúng tôi. Có lần tôi nghe nói anh bị đau mắt mà không có tiền chữa trị và phải đi mỗ mắt ở bệnh viện Saint Paul. Nghe vậy tôi cũng hỏi ý ông xã và gửi tiền về cho anh. Tôi cũng đối xử với anh thật chân thành và mong anh luôn gặp may mắn trong cuộc đời.
Đến năm 1990 có chương trình đi Mỹ theo diện HO. Mọi người đều chuẩn bị ra đi. Chúng tôi cũng rất mong gặp lại anh ở Mỹ. Vậy mà không hiểu sao anh đã từ chối lập gia đình với rất nhiều người, đã từ chối lấy vài chục cây vàng, đã từ chối đến xứ Thiên đường mà bao người hằng mơ ước. Anh đã ở lại Việt Nam và ôm giữ mối tình thơ dại đó trong lòng mấy chục năm.
Sau đó anh viết thư cho chúng tôi và nói rằng anh chọn con đường ở lại. Mặc cho bao nhiêu người muốn lập gia đình cùng anh và đưa ra rất nhiều điều kiện thật tốt để anh ra đi. Anh đã ở lại với kỷ niệm với quá khứ thật sao? Tôi xót xa và giận anh vì tôi muốn nhìn thấy anh có một đời sống viên mãn, một gia đình hạnh phúc. Tại sao lại làm cho tôi thành người có tội vậy chứ? Anh có biết cái cảm giác " guilty " nó khó chịu lắm hay không? Tôi cảm thấy mình mang tội khi anh đã vì tôi mà sống như một nhà tu... Tôi đã nợ anh một mối tình. Anh muốn tôi sẽ mãi đau lòng khi nghĩ đến anh sao?
Vài lần về Việt Nam chúng tôi đã có dịp gặp nhau, tôi và ông xã cùng gặp anh và chuyện vãn với anh như những người bạn thân thiết. Trong đôi mắt đó tôi cũng nhìn thấy một tình yêu sâu đậm. Tôi cứ thấy xót xa lòng khi nhìn anh. Thời nào anh cũng đầy đủ điều kiện để các cô gái mơ ước, vậy thì sao vậy anh ơi?
Tôi rất tiếc là chưa lần nào tôi nói thẳng ra điều tôi suy nghĩ với anh là tôi thật tâm muốn thấy anh lập gia đình và sống hạnh phúc. Đó có lẽ cũng là điều mà tôi cảm thấy tiếc nuối, vì tôi đã không còn dịp để nói nữa rồi.
Sau này anh cũng khá giả, giàu có nhưng anh cũng vẫn sống độc thân, một mình. Anh là một chàng trai hiền hậu, giỏi văn chương. Anh làm báo và thường giữ các mục " Ôn Cố Tri Tân " cho các báo. Cuộc đời còn lại anh chỉ vui với văn chương, chữ nghĩa mà thôi.
Bây giờ đã gần Thất thập cổ lai hi rồi! Anh vẫn sống thâm trầm như vậy, không hề có bóng dáng một người phụ nữ nào trong cuộc đời.
Mối tình đầu đời của anh thật sâu nặng đến vậy sao?!!
Tình đầu bước nhẹ mà sâu
Không duyên gặp gỡ còn đâu mà chờ...
Hoàng Kim Mimosa
Sept 2015
NỢ NGƯỜI
Tôi nợ anh một mối tình tuổi trẻ
Nợ yêu thương mà không thể đáp đền
Nợ ân tình nợ cả một dòng sông
Nước vẫn chảy trôi xuôi dòng thương nhớ
Anh ở đầu sông thả tình theo nước cuốn
Tôi cuối sông nào biết một thuyền tình
Chở tràn đầy những nỗi nhớ mông mênh
Rồi trôi mãi cuối chân trời xa lắc
Dòng sông Tương đã đôi bờ không gặp
Nợ tình nhau đau xót phận cơ cầu
Thời gian qua nào còn trở lại đâu
Tình không trả...hẹn chờ nhau kiếp khác...
Hoàng Kim Mimosa
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét