Thứ Tư, 22 tháng 6, 2016

THỊ PHI...


THỊ PHI...

Lần đó ra chợ gặp chị này ở cùng quê. Chị là cô giáo, nhà chị rất nghèo, nghèo đến thấy thương vậy. Lúc mất nước, chồng chị đi cải tạo, các con còn nhỏ dại...Rồi chị bị đổ bệnh không tiền chạy chữa, chị bị bệnh ung thư. Cuộc đời thật là khổ đến tận cùng. Vừa nuôi chồng đi tù, vừa nuôi đàn con dại, lương giáo viên đói kém. Nhà chỉ toàn ăn cơm với tương chao.

Buổi sáng chị đi dạy, buổi chiều ra chợ ngồi bán tương. Vốn liếng chỉ là một thau tương thôi. Lúc đó thấy xót xa quá nên mình cũng cố gắng giúp đỡ chị, giúp thêm vốn liếng để chị kiếm thêm thu nhập. Vậy đó chắc có cái ân tình đó mà chị bênh mình đến nỗi bị người ta ghét bỏ vì cái tội không nói theo.

Nói chuyện qua lại một hồi thì chị nói - Em ơi nghe người ta nói xấu em mà chị tức quá! Chị mới trả lời - Chị thấy em ấy rất tốt với mọi người. Ngày xưa em ấy trẻ, đẹp biết bao người theo đuổi mà em ấy không bỏ chồng đi học tập cải tạo không biết khi nào về. Người như vậy không thể nào là người xấu được. Chị chỉ nói lên lẽ phải và sự thật thôi em.

Nghe chị nói vậy mình chỉ cười và nói " Người ta càng nói xấu mình thì mình càng được phước đó chị, không sao đâu." Cám ơn chị đã bênh vực em nghen. Dù sao thì đến giờ dù mấy chục năm qua rồi mình cũng vẫn cảm kích trong lòng, rất cảm ơn chị, cám ơn hương hồn chị nơi chín suối, đã nói lên tiếng nói chân thật cho mình.

Thực ra thì nghe có người bênh mình cũng mát ruột lắm. Ít ra trong số người quen biết cũng có " ít " người thương mình chứ, không lẽ cứ nghe lời đặt điều, đặt chuyện nói xấu rồi hùa hết theo sao...!? . Họ       " gato " người khác thì họ được lợi gì?. Chỉ là để thỏa mãn lòng ích kỷ mà thôi. Nhưng họ quên nghĩ rằng làm như vậy là họ tự hạ thấp phẩm giá của họ.

Ngẫm đi, nghĩ lại mấy chục năm nay mình cũng nghe không biết bao nhiêu lời nói xấu. Không biết bao nhiêu câu chuyện bịa đặt, mà chuyện nào cũng kinh khủng không hà. Vậy mà chuyện họ " làm xấu thật " mình cũng không nỡ nói ra. Mình còn bênh vực, bảo vệ và bao che cho họ nữa chứ. Chắc vậy mà mình được phước đó ha. Ông Trời lúc nào cũng công bình mà.

Từ nhỏ đến giờ lúc nào thì mình cũng cố gắng sống tốt, bảo bọc gia đình, chia sẻ mọi khó khăn với người khác, mỗi ngày đều tự vấn xem hôm nay mình đã làm điều gì, có lỡ dại lầm lỗi gì làm người khác buồn không, nếu có thì tìm cách giãi thích nếu chỉ là chuyện vô tình, hoặc phải tìm cách bù đắp, chuộc lỗi.

Rồi thì có lỡ dại làm gì tổn thương chính mình không?. Nếu có thì cũng phải tự phạt mình như phải dọn dẹp làm vệ sinh... Hay nếu làm gì tốt, giỏi thì tự thưởng cho mình như đi shopping, cine, đi ăn nhà hàng...

Nhiều lần bị đặt chuyện nói xấu, đau lòng như vậy mà không được giải thích, đính chính gì hết, cũng uất ức lắm chứ. Vậy nên khiến mình thấy điều này rất đúng .
" Dù bạn có sống tốt đến đâu thì cũng có người chẳng bao giờ yêu quý bạn "

Vậy thì tôi ơi, cứ sống đúng với lương tâm mình. Người ta nói gì mặc họ, đừng buồn khi người khác nói xấu mình. Họ tìm cách hạ mình vì họ biết là họ thua mình. Mãi mãi họ chỉ là người đứng sau mình mà thôi. Mọi người sẽ nhìn thấy điều đó, đúng không?

Người ta sống trong đời chỉ hơn nhau ở tấm lòng. Cho nên hãy nghĩ rằng càng bị nói xấu thì mình càng sống mạnh giỏi và được nhiều phước hạnh hén các bạn.

Hoàng Kim Mimosa




CHIA TAY



CHIA TAY 

Hai người chia tay lòng buồn héo hắt
Đêm gọi buồn về khoé mắt rưng rưng...

Tôi và em quen nhau trong một tình cờ. Tôi những tưởng tôi thương yêu em tha thiết và em cũng nhớ nhung tôi. Chúng tôi nói chuyện với nhau thật nhiều và rất hợp nhau. 

Mỗi lần nói chuyện với em tôi thấy mình thật vui, có niềm tin trong cuộc sống. Chúng tôi nhìn mọi thứ thật đẹp và xây dựng tình cảm bằng lòng yêu thương chân thành. Tôi cũng kế hoạch cho những ngày sống bên nhau thật hạnh phúc. 

Đôi khi đang nói chuyện tôi cũng hay giành nói và tranh cãi với em. Tính của tôi là vậy cứ thích cãi cho bằng được, rồi sau đó ngẫm lại mới thấy mình sai. 

Khi biết tôi sai tôi xin lỗi em, em nói rằng em hiểu tính tôi. Lúc nào tôi cũng tranh cãi cho bằng được vậy thôi. Em hiểu tôi không cố tình coi thường em hay làm tổn thương em. 

Nhưng em cũng mềm mại, vui vẻ nói với tôi nhẹ nhàng. Em nói em chỉ sợ cái cường độ cãi của tôi ngày càng tăng rồi làm sức mẻ tình cảm của chúng tôi thôi. 

Quả là như vậy. Trong một lần tâm sự, em chưa nói hết tôi đã cãi rồi. Tôi cãi hăng say, tôi giành phần thắng, tôi chạm vào gia đình em, tôi chạm vào nỗi đau của em. Sau đó thì cúp điện thoại... Thế là em khóc...thế là tôi bỏ đi.

Một ngày qua em chờ tôi nhắn tin, em chờ tôi tôi gọi lại. Thế mà tôi không làm, thế mà tôi vờ như không biết. Em viết thư cho tôi hỏi tôi muốn ngừng chuyện tình cảm của chúng tôi phải không? Tôi cũng không trả lời. Vậy là...xa nhau.

Tôi biết tôi đang nhớ em và tôi cũng biết em đang nghĩ đến tôi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn im lặng giận hờn. Dù tôi biết rằng trong chuyện này em không có lỗi, em chưa bao giờ nói lời nào nặng nhẹ tôi cả, mà chỉ có tôi nói thôi. 

Nhưng không hiểu sao tôi cố chấp như vậy. Có thể những ý nghĩ đó 
làm tôi rời xa em. Tôi vẫn nghĩ chúng tôi sẽ không giận nhau quá một giờ, chúng tôi sẽ không bao giờ giận nhau lâu. Em trách tôi đã quên những gì tôi đã nói với em. 

Những lời tôi hứa với em, mà em nói sẽ ghi vào sổ vàng, em nói sẽ viết to và dán lên tường vì em rất quý nó. Thì bây giờ tôi cũng đã quên mất rồi. 
Những lời nói mà tôi bắt em phải viết xuống tôi cũng đã không nghĩ tới nữa. 

Tôi đã bắt em viết :

" Những câu nói đáng yêu nhất trong năm của anh. "

1- Anh sẽ không bao giờ để em một mình.
2- Anh rất vui và rất hài lòng tất cả những gì em đang có.
3- Anh cảm thấy rất vui và may mắn khi gặp được em.
4- Em là người không ai có thể thay thế được. 
5- Anh sẽ mãi mãi ở bên em, sẽ nắm tay em đi suốt cuộc đời này dù có chuyện gì xãy ra anh cũng không buông tay em.

- Và bây giờ thì tôi đang để em buồn một mình.
- Tôi có không vui không hài lòng về em không?
- Tôi có còn thấy mình may mắn khi gặp em không?
- Ai sẽ là người thay thế em?
- Tôi đã vĩnh viễn...buông tay em rồi...

Tôi biết rằng trong cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ tìm được một người như em. Một người nói chuyện thật tâm đắc với tôi, làm tôi thấy vui vẻ yêu thương cuộc đời. 

Nhưng tôi vẫn cứ xa em. Chấm dứt đi một cuộc tình đáng lý ra rất là đẹp đẽ, lãng mạn của chúng tôi vì một chuyện rất nhỏ. Có phải tôi đã không coi trọng tình cảm mà khó khăn lắm tôi mới tìm thấy.
Không biết có lúc nào tôi nhìn lại và tiếc nuối không?

Nhưng bây giờ thì tôi đang buồn, đang nhìn thấy đời sống này thật vô thường...

Hoàng Kim Mimosa

NGÀY ẤY...BÂY GIỜ !



NGÀY ẤY...BÂY GIỜ !

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến Thời gian của một đời người là ngắn ngủi cho đến khi Ba của tôi đột ngột ra đi. Lúc đó tôi mới giật mình hoảng hốt, thấy thời gian đi qua sao nhanh quá và có phải chúng ta đã hoang phí thời gian trong cuộc đời của mình. 

Lúc còn nhỏ chúng ta muốn mình mau lớn, ước gì mình trở thành người lớn ngay để trở thành một người thành đạt nào đó. Như tôi năm lên mười, tôi đã ước tôi lớn như chị của nhỏ bạn kế bên nhà và muốn trở thành cô giáo dạy văn, một hình ảnh thật dễ thương và oai phong trong mắt tôi lúc bấy giờ.

Rồi tôi ước gì tôi lớn như Ba Mẹ, như các cậu, dì có một gia đình tròn vẹn, mỹ mãn. Tôi đã sống thật ung dung, làm việc bất chấp tất cả với tuổi trẻ với lòng nhiệt huyết của mình và chưa bao giờ tôi sợ hết thời gian. 

Tôi hay ước gì một ngày có 48 giờ để tôi được làm việc và làm tất cả những điều tôi yêu thích. Nhưng tôi đã không có đủ giờ để làm những gì mình thích, nên tôi chỉ có thể làm những điều cần thiết cho cuộc sống mà thôi.

Tôi đã nỗ lực kiếm tiền để lo cho gia đình, để giúp đỡ mọi người thân, để nuôi dạy con cái... Và bỏ qua tất cả mọi điều yêu thích của bản thân mình. 

Chắc ai cũng biết rằng : Khi chúng ta có tuổi trẻ, có thể lực sung mãn và có thời gian, thì chúng ta không có tiền. Nên chúng ta đã dùng sức khỏe và tuổi trẻ để kiếm tiền.

Vào tuổi trung niên chúng ta có tiền, có sức khỏe thì chúng ta lại tất bật với công việc và chúng ta không có thời gian cho riêng mình.

Đến khi chúng ta về hưu, chúng ta có thời gian, có tiền thì đã không còn sức khỏe để bôn ba, vui chơi cho thỏa thích nữa.

Hầu hết chúng ta đều muốn mua nhà thật to, mua xe thật đẹp cho bằng chị bằng em hoặc hơn thế nữa...Để rồi cứ làm việc tối đa, thắt lưng buột bụng mà trả nhà, trả xe. Có khi chưa trả hết thì đã...ra đi rồi !

Chúng ta đã dùng sức khỏe, dùng thời gian để kiếm tiền và bây giờ khi quỹ thời gian sắp cạn kiệt thì chúng ta cố gắng dùng tiền để mua sức khỏe. 

Thuốc nào mắc đến đâu cũng không tiếc tiền để mua, để chăm sóc cho thân thể. Chúng ta tập thể dục, ăn uống kiên khem, để mong kéo dài thời gian sống, kéo dài tuổi thọ và chúng ta đang cố níu kéo thời gian. Chúng ta đang cố níu kéo tuổi thanh xuân của mình.

Thời gian vẫn vun vút trôi... mộng phú quý như một giấc kê vàng. Đó là chưa kể những bấc trắc, nạn tai, bệnh hoạn còn có thể xãy ra mỗi ngày trong đời sống của chúng ta. 

Đoạn đường đã đi qua, chúng ta đang nhìn lại để tiếc nuối. Đời người thật là ngắn ngủi, vô thường. Những gì chúng ta cố công tạo dựng chúng ta cũng không thể mang theo. 

Danh lợi cuộc đời chỉ là hư ảo, chỉ là bóng mây bay... Vậy mà chúng ta cứ cố đi tìm, cố nắm giử nó mà quên đi bản thân mình. 

Đời người có bao nhiêu cái móc thời gian 10 năm? . Mười năm trôi qua như một giấc mộng, thoáng chốc đã qua rồi !

Hãy dùng thời gian của cuộc đời một cách thật trân quý. Hãy sống cho bản thân mình, hãy dùng thời gian cho những gì mình yêu thích để sống không nuối tiếc. Hãy sống tích cực
mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng ta được sống.

Hãy sống thật thoải mái, vui vẻ từng giờ, từng phút, từng giây. 

Giấc Nam Kha thoáng xa rời
Giật mình tỉnh lại thấy đời hư không !

Hoàng Kim Mimosa

CHO ĐẾN CUỐI CUỘC ĐỜI


CHO ĐẾN CUỐI CUỘC ĐỜI

Tôi và anh hứa với nhau rằng mình sẽ mãi nắm tay nhau và dìu nhau đi suốt cuộc đời còn lại này. Cho đến khi nào cuộc đời khép lại, cuộc đời buông xuôi thì mình mới phải rời xa nhau. 

Mỗi ngày chúng tôi đã cùng nhau vun đắp cho tình yêu đó thật tràn đầy, viên mãn. Chúng tôi hứa không bao giờ giận nhau quá một giờ, quá một đêm...

Chúng tôi nghĩ đến nhau với mọi điều tốt đẹp, êm đềm trong từng lời nói, từng nghĩ suy, từng giấc ngủ. Chúng tôi nâng niu và nuôi dưởng từng giấc mộng bình yên.

Người ta thường nói gừng càng già càng cay hay tình yêu của người càng lớn tuổi càng mạnh mẻ, càng nồng nàn... Bởi vì người ta biết rằng sẽ không còn nhiều cơ hội, nhiều thời gian để cho nhau.

Cho nên mỗi giờ, mỗi phút sống bên nhau rất là quý báo. Đó là điều mà những người trẻ không nghĩ đến hay là không có được.

Chúng tôi thường âu yếm gọi tên nhau bằng những cái " biệt danh " thật đáng yêu, thật trìu mến. Chúng tôi cười chất ngất, cảm xúc tràn đầy cho dù đó chỉ là những cái choàng vai, những cái nắm tay nhẹ nhàng, tự nhiên...

Chúng tôi dặn nhau cùng giử lửa tình yêu, cùng nắm tay nhau trên mọi nẻo đường. Chúng tôi thật sung sướng và hạnh phúc khi được ở kề bên. Cảm giác là một đôi bạn tri kỷ thật là thú vị, đậm đà...


HÃY NẮM TAY EM

Nắm tay em thật chặt
Tình đẹp mãi ngàn sau
Dẫu đời nhiều mưa gió
Xin đừng rời xa nhau

Nắm tay em thật chặt
Qua bao vạn nẻo đường
Đắm say tình tri kỷ
Ngạt ngào gió thơm hương

Nắm tay em thật chặt
Sưởi ấm tâm hồn nhau
Dẫu ngoài trời mưa đổ
Bên ngọn gió Đông nào

Nắm tay em thật chặt
Ôm em trong vòng tay
Để yêu thương chất ngất
Cùng với tháng năm dài

Nắm tay em thật chặt
Ấp vào trái tim yêu
Những chiều thu lá đổ
Lòng càng thấy thương nhiều

Nắm tay em thật chặt
Cho đến cuối cuộc đời
Không rời xa anh nhé
Dẫu về miền xa khơi...

Hoàng Kim Mimosa
      6/16/2016

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

ĐOẠN ĐƯỜNG ĐÃ QUA...


ĐOẠN ĐƯỜNG ĐÃ QUA...

Tôi có một đứa con trai và hai cô con gái nhỏ. Đó là tất cả những gì mà tôi yêu quý nhất. 

Từ lúc con tôi tròn tháng cho đến năm lên mười, tôi chưa bao giờ bỏ các con tôi ở nhà một mình để đi chơi, đi dự tiệc cả. Nếu không đem các con theo được, thì chúng tôi sẽ ở nhà cùng với các con của mình.

Có lần tôi nhận được giấy mời xem ca nhạc ở thành phố kế bên, chúng tôi sẽ đi vào buổi tối và cách xa nhà khoảng 45 phút lái xe, lúc đó tôi nghĩ đem các con theo chúng sẽ mệt và ngủ trên xe như vậy sẽ không thoải mái cho chúng. Hơn nữa lái xe đi xa, ban đêm sợ nguy hiểm nên tôi quyết định để các con ở nhà.

Chúng tôi đã nhờ một người bạn trông chừng cho các con ngủ trong thời gian chúng tôi đi vắng. 

Khi đến chổ ca nhạc không khí thật vui, thật náo nhiệt. Tôi nghĩ chúng
tôi sẽ ở đó xem ca nhạc và nhảy đầm vui vẻ cho đến khuya. 

Nhưng chỉ mười phút sau tôi đã bồn chồn nhớ các con và muốn quay về. 

Vậy là chúng tôi vội vã ra xe trở về nhà và ôm các con vào lòng trong niềm hạnh phúc. Tôi đã không muốn xa các con của mình dù chỉ là một phút, một giây.

Sau khi con trai tôi tốt nghiệp đại học và đến thành phố khác để học chương trình tiếp nối. Những ngày đầu tiên con tôi rời nhà tôi đã rất buồn, rất nhớ. Thỉnh thoảng tôi vào phòng con ngồi bó gối nhìn quanh, nước mắt rơi lã chã...

Tôi đã bỏ đi những niềm vui tuổi trẻ  của mình để ở cạnh các con. Tôi đã cố gắng làm việc, đã hy sinh cho những người thân yêu của mình vô điều kiện. Vậy mà mỗi ngày các con tôi lớn khôn, chúng đã rời xa cha mẹ. Tất cả những người tôi thương yêu nhất cũng rời đi không luyến tiếc. 

Rồi lần lượt đến hai cô gái nhỏ, ra trường, lập gia đình rồi sống riêng. Mọi người dần nối tiếp ra đi, tất cả đều đi tìm cuộc sống riêng.

Biết rằng đó là lẽ thường tình, hợp tan là vậy. Nhưng sao tôi vẫn không tránh nỗi chạnh lòng, khi nhìn quanh thiếu vắng hình bóng những người mình yêu thương.

Những người tôi thương yêu nhất đã không còn bên cạnh tôi. Tôi đã buồn, đã bi lụy và đã hụt hẫng một thời gian...

Quả thực người nào nặng tình thì người đó khổ. Tôi nghĩ điều đó cũng đúng thôi.

Rồi tôi nghĩ phải tìm cho mình một lý lẽ, một cách giãi thoát cho bản thân ra khỏi sầu bi, phiền muộn đó. 

Có nhiều người khi cha mẹ ra đi, chồng vợ chia lìa họ đã rất đau khổ đến tột cùng, đến nỗi quên đi bản thân và cuộc sống của riêng mình.

Thật ra cha mẹ, vợ chồng hay con cái cũng chỉ sống cùng chúng ta một khoảng thời gian dài hay ngắn nào đó thôi. Không ai có thể sống cùng chúng ta đến trọn đời, trọn kiếp. 

Trên đoạn đường nhân gian họ chỉ đi cùng chúng ta đến một ngã rẽ nào đó và họ sẽ rẽ trái hay rẽ phải theo hướng mà họ muốn. 

Hay chúng ta có thể nghĩ rằng theo sự sắp đặt của đấng thiêng liêng, họ chỉ sống cùng ta đến thời điểm đó mà thôi.

Mọi sự đều có nhân duyên. Chúng ta không thể cưởng cầu và muốn họ sống với mình mãi mãi được. Khi biết được như vậy rồi tôi không còn buồn phiền hay nuối tiếc nữa. 

Tôi chỉ nói cho họ biết lúc nào tôi cũng đứng sau lưng họ, sẵn sàng nâng đỡ khi họ cần và khuyến khích họ hãy đi con đường mà họ đã chọn.

Từ đó tâm tư tôi thư thái hơn. Đầu óc tôi nhẹ nhàng hơn. Tôi đã dành thời gian để tận hưởng cuộc sống của riêng mình và không còn phiền muộn nữa. 

Các bạn có bao giờ đã từng trải qua như tôi không?

Trong cuộc đời này dù bất cứ người thân yêu nào phải xa rời chúng ta, chúng ta cũng nên chấp nhận và xem như đó là định mệnh.

Mong rằng các bạn cũng sẽ được nhẹ lòng thơ thới để đi hết quãng đời còn lại của riêng mình. 

Hoàng Kim Mimosa

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2016

ÍCH KỶ ĐƯA TA VỀ ĐÂU?


ÍCH KỶ ĐƯA TA VỀ ĐÂU ?

Một lần nữa, chị giàn trận để hạ nhục em mình, nhưng chị đã bị thất bại ê chề. Chị đã cho tất cả mọi người thấy cái thủ đoạn, toan tính xấu xa của chị.

Chị đã chọn giải pháp cướp của em mình để chấm dứt tình chị em. Vậy là từ nay đến chết chị không còn những đứa em đó nữa. Điều đó làm em chị buồn vì mất đi một người thân, nhưng em chị thật cũng chẳng lổ lã gì. Xem như số tiền đó là phần cho trước dành cho con cháu của chị. Tất cả là đó thôi, chỉ vậy thôi. Không còn dịp để cho thêm nữa.

Mấy mươi năm qua rồi, em chị đã nuôi cả gia đình chị, mà không một tiếng phàn nàn. Chị xài phá bao nhiêu của cải mà em chị khó nhọc làm ra, em chị cũng không một lời oán trách. 

Em chị đã làm tất cả, làm mọi cách để xoa dịu nỗi bất hạnh của chị, em chị đã nhịn nhục làm đủ điều để lấp đầy những khiếm khuyết, những ước ao mà chị không có.

Mặc cho chị đã dùng bao nhiêu thủ đoạn, đặt ra bao nhiêu chuyện hại em mình, để nói xấu em mình mấy chục năm qua. Em chị vẫn biết hết chứ, em chị vẫn nghe hết chứ, nhưng em của chị vẫn yên lặng và cam chịu. Vì em chị sợ nói ra thiên hạ sẽ biết chị mình xấu.

Vẫn như ngày xưa chị không ngừng quậy phá, chị đã phá tan nát bao nhiêu gia đình dưới tay chị. Gia đình người ta tan nát mà chị vui, chị thấy hảnh diện, chị thấy hạnh phúc sao ?

Chị chia rẻ cha mẹ, anh chị em ra từng mảnh sầu thương , chị không biết rơi nước mắt vì người khác, chị không biết lòng người ta đau đớn thể nào!

Chị cũng đã làm cho gia đình chị tan tác. Chị đã sống trong thù hận và gieo mầm mống ích kỷ đó vào tâm của các con mình. Những đứa trẻ lẽ ra rất tốt đẹp, cũng bị chị hủy hoại đi, cũng trở thành những đứa trẻ hỗn hào, mất hết nhân cách.

Tất cả chỉ vì lòng ích kỷ, ganh tị , nhỏ nhen. Chị không biết rằng : Không có tiền của nào làm ra được nhân cách của con người. Chị đâu biết rằng nghèo nàn, xấu xí đều có thể bù đắp được, còn mất nhân cách thì không thể nào tìm lại được.

Chị tích luỷ của cải, quậy phá mặc cho cha mẹ mình đau khổ, mặc cho em mình nước mắt rơi. Không biết mai này khi ra đi chị có đem theo của cải đó được không!?

Lúc nào chị cũng nghĩ chị sẽ lên Thiên Đàng mà không biết rằng Chúa đang cáo trách chị.
Chị muốn lên Thiên đàng nhưng không biết Thiên đàng có còn chổ cho chị không?
Chúa ơi! Xin tha thứ...

Hoàng Kim Mimosa