Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2016

VIỄN XỨ...


LY KHÁCH

Xa quê nhớ cả một trời yêu
Lãng đãng mây bay dưới bóng chiều
Cánh diều êm ả theo làn gió
Con đò bến vắng lạnh cô liêu
Quê nhà đau đáu tình thương nhớ
Khói trắng hoàng hôn phủ xa mờ
Ly khách con đường xa vạn dậm
Tóc trắng đâu còn nghĩ ước mơ...

Hoàng Kim Mimosa  

Có ai xa quê hương mà không thương nhớ. Không đau đáu trong lòng những kỷ niệm, những yêu thương. Càng lớn tuổi nỗi buồn đó càng thắm thiết hơn. Có thể chúng ta sẽ không còn dịp để trở về một lần nữa. Mặc dù bây giờ quê hương không còn như xưa nữa, quê hương không còn chùm khế ngọt, không còn đường đi học của tuổi ấu thơ. .
Không còn những trong trắng thơ ngây của tuổi học trò. Không còn những cánh diều lượn bay theo gió. Không còn những làn gió chiều mơn man trên những cánh đồng lúa vàng lã ngọn...

Quê hương tôi bây giờ đầy những giả trá, bạc đen. Đầy những độc dược, đầy những tai họa độc ác. Để cho bao triệu người dân lúc nào cũng sống trong nỗi hoang mang, lo sợ trong cuộc sống không có tương lai...

Cho dù quê hương có bị băng hoại, đau thương người ta vẫn muốn nhớ về với ước mơ muốn chấp vá lại những gì đã rách nát , đã tã tơi. Với hy vọng mong manh một ngày mai tốt đẹp hơn cho con cháu. Vì đó mà trong lòng chúng ta vẫn mãi yêu, vẫn mãi hoài vọng, đợi chờ...

Và chúng ta sẽ còn mãi trong lòng những hoài niệm, những yêu thương sâu sắc chẳng thể nào quên. Chúng ta không thể lấy lại những gì đã mất, nhưng bất cứ lúc nào chúng ta vẫn có thể làm lại từ ngày hôm nay.

Có đôi khi nghĩ đến quê hương tuổi thơ thôi tôi đã đau lòng, bật khóc. Những gì đã qua thì không bao giờ tìm lại được.

Thôi ta đành làm thân viễn xứ
Tựa bóng chim bay dấu xa mờ
Một mai cát bụi chìm xa khuất
Vẫn dấu trong lòng một ước mơ...

Hoàng Kim Mimosa
       Oct. 2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét