Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

HỌC ÍT - HỌC NHIỀU...


BIẾT ÍT - BIẾT NHIỀU...

Có nhiều người hỏi tôi - Sao cái gì bạn cũng biết hết vậy? Thơ, ca, đàn, hát, vẽ... Nói chung cái gì có chử " sĩ " thì làm tuốt hết...

Hôm nay cũng có bạn nói rằng - Học ít thôi, nhiều thứ quá sẽ bị rối, không tập trung được, không giỏi được. Bạn nói đúng đó, nhưng làm sao ngăn được lòng đam mê của mình.

Biết nhiều thì không có gì giỏi hết, không giỏi cũng không sao, miễn lòng thấy vui thì được rồi.

Từ những ngày còn trẻ tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đi thi để đoạt giải này nọ. Vậy thì khổ luyện một môn nào đó cho xuất sắc để làm gì? 

Tôi chỉ muốn cuộc đời mình phong phú, có nhiều mầu sắc... Như vậy sẽ  không bị nhàm chán. Tôi luôn luôn có những khám phá mới, trải nghiệm thú vị...vậy là quá đủ rồi phải không các bạn. 

Tôi biết là học đủ thứ thì sẽ bị phân tâm và không cái nào xuất sắc cả, nhưng tôi không ngăn được cái ham học của mình. Tôi muốn thử sức mình và cũng nghĩ là :

 “Hạnh phúc trong cuộc đời này là những chặng đường, chứ không phải là một điểm đến.  (“It’s about the journey, not about the destination.” )

Không biết vậy có đúng không hén !

Tôi nghĩ tôi mà chờ tới điểm đến thì đã " xí lắc léo " rồi, thôi thì cứ vui lúc nào hay lúc đó vậy. Mỗi lần làm được điều gì là vui, học được gì thì cũng rất vui . Bao nhiêu đó thôi cũng đã hạnh phúc lắm rồi.

( Cuộc đời là bể khổ, qua được bể khổ thì ... qua đời !.. )
Vậy thì tại sao chúng ta không vui trong từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc...

Hoàng Kim Mimosa. 

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

NGƯỜI BÌNH DƯƠNG



TỰ HÀO NGƯỜI BÌNH DƯƠNG

Lễ Hội Rằm tháng Giêng hằng năm tại Chùa Bà Thiên Hậu Thị trấn Lái Thiêu và Bình Dương thu hút khoảng từ 2 đến 5 triệu người từ khắp nơi về tham dự. Dân chúng cư ngụ tại Lái Thiêu, Bình Dương hằng năm cũng náo nức chờ đón ngày Rằm tháng Giêng thật vui vẻ và đặc biệt này.  

                

   Có hai nơi tổ chức Diễn Hành Lễ Hội đó là tại Khu vực Chùa Bà và quanh chợ Lái Thiêu cũng như Khu vực Chùa Bà quanh chợ Bình Dương. Lễ Diễn Hành thường bắt đầu vào khoảng 4 giờ chiều ngày Rằm tháng Giêng. Các doanh nghiệp thì có xe hoa đại diện. Cả vài trăm Hội múa Rồng, múa Lân, múa Hẫu, múa ngựa...trong cả nước đổ về. Và tất Cả các ban nhạc Tây, nhạc Tàu đủ hết. 


Các Ban Hội người Hoa tại địa phương thì có những Ban nhạc Tàu, những nhóm " đi cà khêu " hoặc những đoàn ca vũ, những cô gái gánh Liễng và gánh Hoa rất đẹp. Ngoài ra đặc biệt hơn hết đó là một đội ngũ các chàng trai hùng mạnh khiêng Kiệu Bà trong suốt lộ trình đi diễn hành.




Các tiểu thương và dân hai bên đường thì bày bàn thờ trước nhà với nhang đèn và đầy đủ hoa quả, bánh trái thật trang trọng. Họ chờ Kiệu Bà đến để đổi nhang may mắn đem về cho gia đình. Và điều mà chúng tôi thích nhất đó là mọi người đều đổi tiền mới, mỗi gia đình đều chuẩn bị sẵn hàng trăm bao lì xì để phát cho các đội Rồng Lân và các đoàn khi họ dừng lại và biểu diễn trước nhà. 








         Thật là một Lễ Hội vui nhộn mà không nơi nào có được.

  Các doanh nghiệp thường đặt heo quay hoặc những mâm xôi, mâm trái cây thật to để đem đến Chùa cúng tạ ơn Bà đã cho một năm làm ăn suông sẻ, hưng thịnh. Sau đó thì chiêu đãi tất cả mọi người đến Chùa. 

Còn những người cho dù ở bất cứ nơi nào đang bị sa sút, làm ăn thất bát, thua lỗ thì trong dịp này sẽ đến Chùa Bà để mượn tiền, họ cho là đồng tiền may mắn đó sẽ giúp họ làm ăn thịnh vượng hơn. Để rồi năm sau nếu công việc làm ăn hanh thông, tốt đẹp họ sẽ quay lại trả tiền cho Bà và cúng tạ ơn.




Số lượng người đến Lễ Hội Chùa Bà rất lớn như vậy, mà người dân Lái Thiêu- Bình Dương rất hết lòng phục vụ và giúp đỡ mọi người, không thừa cơ chặt chém như những nơi khác. Thật là những tấm lòng hào hiệp, cao cả. 



Chính quyền và dân chúng cũng giử an ninh, trật tự thật tốt nên không có bất cứ chen lấn, xáo trộn nào. 

Lễ Hội Rằm tháng Giêng ở Chùa Bà Bình Dương và Lái Thiêu năm nay dân Bình Dương đã làm cho người Bình Dương thật là mát mặt vì dân chúng nhiều nơi đã phục vụ thức ăn và nước uống miễn phí lại còn giữ xe và Nhà vệ sinh miễn phí cho khách đi dự Lễ Hội. 
Thiệt là thấy thương hết biết vậy đó !



Ít ra thì dân Bình Dương của chúng ta phải hào phóng và hiếu khách như vậy chứ ! Chúng ta phải hảnh diện và tự hào mình là người Bình Dương nghen các bạn. 

Ôi ! sung sướng quá, hạnh phúc quá ! 
Cám ơn những tấm lòng nghĩa hiệp này. 

Xin hãy gìn giữ truyền thống đó cho cả những năm sau nhe bà con. 

Mặc ai chặt chém nơi đâu !
Chúng ta vẫn mãi ngọt ngào Bình Dương...

                        
 Người đẹp Bình Dương 
Hoàng Kim Mimosa










Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2016

TÌNH BẠN...


TÌNH BẠN TUỔI HỌC TRÒ

Tuổi học trò muôn đời ta nhớ mãi 
Tình bạn hiền năm tháng dễ nào phai
Dù mai đây dòng đời muôn vạn nẻo
Tuy cách xa lòng vẫn nhớ nhau hoài...

Trong cuộc đời tôi đã đi qua rất nhiều trường lớp. Từ trường Tiểu học lúc tôi còn rất nhỏ đến trường Trung học Huyện, đến các Trường lớn ở Saigon, đến Trường Đại học ở Mỹ...

Nhưng không có nơi nào để lại trong lòng tôi nhiều thương mến, nhiều lưu luyến cho bằng những năm học ở Trường Trung Học Bán Công Lái Thiêu. Ở đó tôi có những người bạn rất thân, có những người chị, những người em mà trong lòng tôi mãi yêu thương không bao giờ phai nhạt. 

Cái thời đó tình học trò đằm thắm lắm, đáng yêu lắm. Các chị lớp lớn hơn, các em lớp nhỏ hơn cứ thấy thương thì mình kết nghĩa chị em. Kết nghĩa chị em để chi? Để giờ ra chơi gặp nhau nói chuyện thăm hỏi, hay viết thư qua lại khen này nọ vậy thôi. Vậy chứ đôi khi cũng hảnh diện với bạn bè lắm- Thấy chị tui hông, đẹp ghê chưa! Chị tui học giỏi lắm đó...! Vậy đó, mà cứ vui trong lòng...

Tôi có nhỏ bạn rất thân nhà ở sát cạnh nhà tôi, một người bạn mà tôi rất thương, đó là Bạch Loan. Hai đứa chơi chung từ khi còn rất nhỏ. Hai đứa rất thân nhau, ăn sáng, ăn hàng quà bánh cũng ăn chung,  mua dụng cụ đi học cũng mua chung, mua vải may quần áo cũng mua chung, nhiều cái chung đến nỗi đôi khi người ta cứ tưởng chúng tôi là chị em song sinh. Chúng tôi có một tình bạn thật bền vững cho dù đã trải qua gần 60 năm. Chúng tôi đã có một tình bạn đúng nghĩa, yêu thương nhau bằng một tình bạn thuần khiết, vĩnh cửu. Chưa bao giờ chúng tôi giận nhau và dù có xa nhau lúc nào chúng tôi cũng nghĩ đến nhau bằng những điều tốt đẹp nhất. 

Trong những năm Trung học Đệ Nhất Cấp ở trường Bán Công Lái Thiêu là những năm chúng tôi có nhiều kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời. 

Năm học Đệ Lục không biết lúc đó tại tôi và nhỏ bạn dễ thương hay sao mà có hai chị học lớp trên là chị Quỳnh và chị Huệ, hai chị rất đẹp và hiền cũng thương quá nên kết nghĩa làm chị của chúng tôi. Thời gian qua nhanh, mấy chục năm rồi không gặp, tôi rất muốn biết tin hai chị, không biết hai chị giờ đã ra sao? Mong rằng hai chị luôn khỏe mạnh, sống yên vui bên cạnh gia đình và con cháu, hai chị nhé!

Và sau đó khi chúng tôi học đến lớp đệ ngũ thì có ba em lớp dưới cũng rất xinh xắn, đáng yêu cũng hâm mộ và viết thư xin chúng tôi nhận làm em, đó là các em Trinh, Lợi, Lộc. Cái tình học trò sao mà nó nhà quê, mộc mạc mà dễ thương hết biết luôn vậy đó!. Các em giờ chắc cũng làm Bà nội, Bà ngoại cả rồi. Tôi vẫn cầu mong các em sống yên vui bên gia đình hạnh phúc. 

Trong lớp có năm đứa chúng tôi là chơi rất thân nhau, tôi ngồi đầu bàn nhất, kế đến là Loan, Nhan, Hoa và Lan. Không biết lúc nào mà năm đứa chúng tôi kết nghĩa chị em và vang danh là " ngũ long công chúa " trong những năm học đó. Chắc là chúng tôi cũng khá dễ thương, ăn mặc đẹp, tóc dài, học giỏi...

Thầy cô cũng rất thương chúng tôi, các bạn trai thì cũng có nhiều người thương thầm trộm nhớ...Nhưng chúng tôi luôn đối xử nhau bằng tình bạn thật cao quý, thật đẹp. Tình bạn của chúng tôi thật êm đềm, mộc mạc như cái tuổi học trò, tình bạn của chúng tôi thơ mộng, lãng mạn như những bài thơ, như những cánh hoa Phượng ép vào trang vỡ. Là những kỷ niệm của tuổi mới lớn, của cái tuổi hồn nhiên trong sáng của những ngày còn cắp sách đến trường. 

Bàn phía sau tôi thì có mấy bạn nữ khác cũng hiền dịu, xinh xắn như Hai, Nguyệt, Mai, Nhung, Đào, Châu, Lệ...Tôi muốn kể tên các bạn hết ra đây, nhưng đã quá lâu rồi tôi không nhớ hết. Nếu các bạn nào còn nhớ thì xin bổ túc vào nhé!

Các bạn của tôi lớp đệ ngũ, đệ tứ thời đó con trai, con gái học chung. Dãy bàn bên Nam cũng có các bạn trai thật hiền lành, chăm chỉ như bạn Điền, bạn Quang...hoặc mạnh mẻ hơn chút như bạn Liêm, bạn Tỏ. Hoặc cũng nghịch ngợm, phá phách hay lí lắc một chút như bạn Giàu, bạn Tư... Nói chung dù thế nào đi nữa thì các bạn cũng rất dễ thương. Các bạn luôn rất hiền, rất tốt. Khi đi chơi vườn hay dã ngoại chung các bạn rất galant, lúc nào cũng bênh vực chúng tôi, không bao giờ chọc ghẹo, làm cho con gái chúng tôi giận cả. Trong lớp cũng có mấy anh chị rất lớn như anh Xuân, chị Tho, chị Đắc thì luôn xem chúng tôi như những em gái nhỏ, thật rất đáng yêu. 

Đối với tôi dù các bạn có thế nào thì tôi vẫn yêu thương các bạn, hình ảnh đẹp của các bạn vẫn còn mãi trong lòng tôi. Như những hồn nhiên, ngây thơ vụng dại trong cuộc đời tôi sẽ luôn nhớ mãi...

Đời sống này thật quá ngắn ngủi, mới đó mà đã quá nửa đời người. Bạn bè ngày xưa giờ đây ai cũng đã hai mầu tóc. Tất cả những tình cảm ngày xưa dù có nồng đậm bao nhiêu thì giờ cũng chỉ là kỷ niệm. Mong rằng các bạn vẫn giữ mãi những điều tốt đẹp đó trong lòng, để mỗi khi nhớ đến nhau trong lòng còn xao xuyến, yêu thương...

Người xưa có câu : “Tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền, tu nghìn năm mới ngủ chung gối, tu năm đời mới học cùng trường.” 

Không biết câu này có đúng không, nhưng tôi nghĩ mình cũng phải có duyên mới gặp nhau, mới làm bạn và học chung một mái trường trong ngần ấy năm. Dù cho các bạn ở phương trời nào tôi vẫn hằng cầu mong các bạn luôn khỏe mạnh, sống vui tươi và hạnh phúc. 

Cám ơn các bạn đã cùng đi với tôi một đoạn đường trong cuộc đời, đã làm một người bạn của tôi trong thời niên thiếu, đã cùng tôi chia sẻ niềm vui và nỗi buồn trong một thời trẻ dại. Cám ơn các bạn đã cho tôi tình yêu và hy vọng của tuổi thanh xuân. 

Tôi đã xa rời ngôi trường xưa kỷ niệm đó đã hơn 40 năm, xa rời các bạn nửa vòng trái đất rồi, không dễ gì gặp lại. Nhưng cho dù dòng đời có trôi dạt về đâu, tôi vẫn luôn nhớ về các bạn, các chị, các em của tôi với tình yêu thương không bao giờ thay đổi. 


Hoàng Kim Mimosa






Sent from my iPhone

VIỄN XỨ...


LY KHÁCH

Xa quê nhớ cả một trời yêu
Lãng đãng mây bay dưới bóng chiều
Cánh diều êm ả theo làn gió
Con đò bến vắng lạnh cô liêu
Quê nhà đau đáu tình thương nhớ
Khói trắng hoàng hôn phủ xa mờ
Ly khách con đường xa vạn dậm
Tóc trắng đâu còn nghĩ ước mơ...

Hoàng Kim Mimosa  

Có ai xa quê hương mà không thương nhớ. Không đau đáu trong lòng những kỷ niệm, những yêu thương. Càng lớn tuổi nỗi buồn đó càng thắm thiết hơn. Có thể chúng ta sẽ không còn dịp để trở về một lần nữa. Mặc dù bây giờ quê hương không còn như xưa nữa, quê hương không còn chùm khế ngọt, không còn đường đi học của tuổi ấu thơ. .
Không còn những trong trắng thơ ngây của tuổi học trò. Không còn những cánh diều lượn bay theo gió. Không còn những làn gió chiều mơn man trên những cánh đồng lúa vàng lã ngọn...

Quê hương tôi bây giờ đầy những giả trá, bạc đen. Đầy những độc dược, đầy những tai họa độc ác. Để cho bao triệu người dân lúc nào cũng sống trong nỗi hoang mang, lo sợ trong cuộc sống không có tương lai...

Cho dù quê hương có bị băng hoại, đau thương người ta vẫn muốn nhớ về với ước mơ muốn chấp vá lại những gì đã rách nát , đã tã tơi. Với hy vọng mong manh một ngày mai tốt đẹp hơn cho con cháu. Vì đó mà trong lòng chúng ta vẫn mãi yêu, vẫn mãi hoài vọng, đợi chờ...

Và chúng ta sẽ còn mãi trong lòng những hoài niệm, những yêu thương sâu sắc chẳng thể nào quên. Chúng ta không thể lấy lại những gì đã mất, nhưng bất cứ lúc nào chúng ta vẫn có thể làm lại từ ngày hôm nay.

Có đôi khi nghĩ đến quê hương tuổi thơ thôi tôi đã đau lòng, bật khóc. Những gì đã qua thì không bao giờ tìm lại được.

Thôi ta đành làm thân viễn xứ
Tựa bóng chim bay dấu xa mờ
Một mai cát bụi chìm xa khuất
Vẫn dấu trong lòng một ước mơ...

Hoàng Kim Mimosa
       Oct. 2016